Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 742
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:15:13
Lượt xem: 8
Đột nhiên hôm nay thái độ của giáo viên khác hẳn thường ngày, ai cũng khắt khe hơn rất nhiều.
Khi có kết quả tổng điểm các môn học, Bạch Du lại giành vị trí đứng đầu khoa, Cảnh Phỉ kém cô ba điểm nên đứng thứ hai.
Cô ấy tức đỏ cả mắt.
Tuần đầu tiên đã trôi qua như vậy.
Chiều hôm đó không có tiết học, Bạch Du thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến tòa soạn để bàn chuyện viết bài cho nhà máy đồ cẩn xà-cừ.
Ai ngờ vừa đi ra khỏi ký túc xá thì bắt gặp Tôn Tiểu Nhu và một người đàn ông đang giằng co.
"Tiểu Nhu, anh viết nhiều thư cho em như vậy sao em không viết được một bức thư nào trả lời anh?"
Tôn Tiểu Nhu mất kiên nhẫn: "Này Vương Đại, anh phiền quá đấy! Tôi đã bảo bao nhiêu lần là tôi bận lắm cơ mà, ngày nào cũng có nhiều tiết học, làm gì có thời gian viết thư cho anh!"
"Ừ ừ, được rồi, Tiểu Nhu, em đừng tức giận, không viết thư thôi thôi, nhưng chúng ta là vợ chồng, cứ mỗi người một nơi thế này thì không tốt lắm. Anh đang định bỏ công việc đốt lò hơi để chuyển đến thành phố Quảng tìm một công việc khác, em thấy sao?"
Vợ chồng?
Bạch Du nghe vậy không khỏi nhướng mày.
Bởi vì Tôn Tiểu Nhu vẫn luôn nói mình độc thân, không có đối tượng, cũng chưa kết hôn.
Tôn Tiểu Nhu nghe người đàn ông nói thế thì lập tức biến sắc: "Không được bỏ việc! Cũng không được đến thành phố Quảng! Anh tưởng dễ tìm việc thế à? Anh biết nói tiếng Quảng Đông không? Đến lúc đó không tìm được việc chẳng lẽ tôi lại phải nuôi anh? Bây giờ anh mau về nhà ngay cho tôi, sau này không được tôi cho phép thì không được bước một bước vào thành phố Quảng!"
Người đàn ông ăn nói khép nép dỗ dành Tôn Tiểu Nhu, nghe cô ta nói thế thì đau khổ túm tóc: "Tiểu Nhu, em nói thật cho anh biết đi, có phải em chê anh là thợ đốt lò không? Mọi người đều bảo em thành sinh viên rồi nên coi thường người chồng làm nghề đốt lò hơi như anh. Anh không tin đâu, Tiểu Nhu, em mau nói cho anh biết đi, em không phải loại người đó!"
Tôn Tiểu Nhu chỉ nhếch môi, không lên tiếng, vẻ mặt đã nói rõ tất cả.
Người đàn ông thấy thế thì dường như bị sốc nặng, anh ta siết chặt bả vai Tôn Tiểu Nhu: "Em coi thường anh! Sao em có thể thay đổi như thế này? Nếu không có anh thì em đã bị nhà em bán cho lão già kia rồi, chính miệng em đã nói sẽ sống với anh suốt đời cơ mà!"
Tôn Tiểu Nhu bị đau nên cố sức giãy giụa, nhưng sức của cô ta làm sao đấu được với một người đàn ông đang nổi điên: "Vương Đại Cương, anh mau buông tôi ra! Anh làm tôi đau đấy! Tôi rất biết ơn anh đã giúp tôi lúc đó nhưng hai ta vốn không phải người của cùng một thế giới. Tôi đồng ý với anh, sau này kiếm được tiền tôi sẽ trả lại anh gấp bội. Anh hãy để tôi đi đi, chúng ta ly hôn."
Hai mắt người đàn ông đỏ bừng, sắc mặt không thể tin nổi: "Em muốn ly hôn với anh sao? Em muốn ly hôn với anh! Tôn Tiểu Nhu, em có lương tâm không hả?"
Nói rồi, người đàn ông bất ngờ rút một con d.a.o trong túi ra...
Tôn Tiểu Nhu không ngờ người đàn ông trước mặt lại muốn g.i.ế.c mình, cô ta sợ hãi hét toáng lên, chân tay đ.ấ.m đá vùng vẫy loạn xạ như một con cá tuyệt vọng. Nhưng có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay đang giữ chặt cô ta của Vương Đại Cương, chỉ có thể trơ mắt nhìn con d.a.o đó đ.â.m về phía bụng mình.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một hòn đá bay tới đập thẳng vào cổ tay Vương Đại Cương.
TBC
Vương Đại Cương bị đau, con d.a.o trong tay cũng vì thế mà lệch đi, lưỡi d.a.o sắc bén xẹt qua cánh tay Tôn Tiểu Nhu, m.á.u chảy như suối.
Tôn Tiểu Nhu hét ầm lên như con gà bị cắt cổ, tiếng thét chói tai tưởng chừng có thể đ.â.m thủng màng nhĩ của mọi người.
"Câm miệng!"
Vương Đại Cương mím chặt môi kéo mạnh Tôn Tiểu Nhu lại gần rồi kề d.a.o vào cổ cô ta, Tôn Tiểu Nhu sợ đến mức thở không ra hơi, cổ họng nghẹn ứ như bị chặn lại.
Vương Đại Cương quay đầu lườm Bạch Du vừa ném đá vào tay mình, ánh mắt hung ác như thú dữ: "Không muốn c.h.ế.t thì cút ngay cho tao!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-742.html.]
Bạch Du nhún vai, nói: "Tất nhiên tôi không muốn chết, cũng không muốn anh chết."
Vương Đại Cương khó hiểu: "Tôi có quen cô đâu, sống hay c.h.ế.t thì liên quan gì đến cô?"
Bạch Du liếc nhìn mấy người đang từ từ tiến lại gần Vương Đại Cương, nói: "Tôi có một người anh họ giống anh, bỏ ra hai trăm đồng tiền sính lễ để cưới một thanh niên trí thức, nhưng sau khi cô thanh niên trí thức đi học đại học thì lại bỏ rơi anh họ tôi. Thế là trong cơn tức giận, anh ấy đã dùng bả chuột đầu độc c.h.ế.t thanh niên trí thức kia."
Vương Đại Cương nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đáng đời!"
Những người phụ nữ lòng tham không đáy như thế nên g.i.ế.c hết đi!
Ngày xưa Tôn Tiểu Nhu bị người nhà bán cho một ông già đã qua ba đời vợ, cô ta đã khóc lóc chạy đến tìm Vương Đại Cương, nói là cô ta thích anh ta. Chỉ cần chịu cưới, cô ta nhất định sẽ sống bên anh ta trọn đời, sinh con đẻ cái và chăm sóc cha mẹ anh ta. Thế nên anh ta đã chạy đôn chạy đáo đi vay khắp anh em họ hàng, mắc một đống nợ mới lấy được Tôn Tiểu Nhu về nhà.
Mới đầu còn tốt, nhưng khi có tin khôi phục kỳ thi đại học, cô ta bắt đầu thay đổi, cả ngày chẳng chịu làm ăn gì, chỉ cắm đầu vào đọc sách, còn không cho anh ta thân mật. Cô ta còn cầu xin anh ta là làm vậy chỉ vì con của bọn họ, cô ta muốn con họ trở thành người thành phố. Anh ta tin mấy lời nói hoang đường của cô ta nên lại mềm lòng, ai ngờ người phụ nữ này quá ác độc, cô ta lại dám lén lút làm sẩy mất con của họ.Vì chuyện đó mà mẹ anh ta đã ngã bệnh phải vào bệnh viện, thế mà bây giờ cô ta còn đòi ly hôn!
Đừng mơ!
Anh ta thà cùng xuống địa ngục với cô ta cũng không thể để cô ta sống tốt!
Bạch Du gật đầu: "Đúng là đáng đời thật! Nhưng anh có biết sau đó anh họ tôi thế nào không? Anh ấy bị xử bắn, cha mẹ anh ấy đã lâm bệnh nặng vì chuyện đó. Họ hàng thân thích và hàng xóm nghĩ bọn họ đã nuôi dạy ra một tội phạm g.i.ế.c người nên đều tránh xa. Cuối cùng, hai ông bà già c.h.ế.t trong nhà hơn nửa tháng mới có người phát hiện ra. Vậy anh cảm thấy có đáng không?"
Bàn tay đang cầm d.a.o của Vương Đại Cương siết chặt lại, gân xanh hằn lên, các đốt ngón tay chuyển sang màu trắng bệch, thù hận sục sôi trong huyết quản.
Bạch Du nói tiếp: "Vì một người phụ nữ không yêu mình mà đánh đổi mạng sống, khiến người thân phải chịu đau khổ, tôi thấy chẳng đáng chút nào."
Nghe vậy, mặc dù ánh mắt Vương Đại Cương vẫn còn rực lửa nhưng hình như đã hơi d.a.o động, bàn tay cầm d.a.o kề vào cổ Tôn Tiểu Nhu từ từ thả lỏng.
Đúng lúc này, một nam sinh nhanh chóng lao lên đá bay con d.a.o khỏi tay Vương Đại Cương rồi vung một cú lộn qua vai quật thẳng anh ta xuống đất, đối phương hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Vương Đại Cương giận dữ hét lên: "Thả tôi ra!"
"Câm miệng, ồn ào quá!"
Năm ngón tay thon dài của nam sinh túm lấy cổ áo Vương Đại Cương, giật mạnh một cái khiến Vương Đại Cương không thở nổi.
Những đám mây trắng như kẹo bông đang từ từ chuyển động trên bầu trời, vào khoảnh khắc tia sáng chiếu xuống, nam sinh đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Du, cười nhạt:
''Người anh họ cô vừa kể là bịa đúng không?"
Ánh nắng mặt trời chiếu lên sống mũi cao thẳng thanh tú của nam sinh, cậu bạn này có một mái tóc mắt, đôi mắt đen láy, mỗi lần nhìn người khác đều khẽ nheo lại mang lại cảm giác hờ hững.
Kết hợp với làn da trắng mịn, không thể phủ nhận cậu bạn trước mặt rất đẹp trai.
"..."
Bạch Du không biết nói gì.
Đúng là câu chuyện vừa rồi là do cô bịa ra thật nhưng có câu "không nên vạch trần chuyện khó của nhau" sao?
Rất nhanh sau đó, nhân viên bảo vệ đã đến. Lúc nãy thấy Vương Đại Cương quá kích động, cô sợ xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên đã nhờ một sinh viên đi ngang qua báo tin cho bảo vệ, chỉ không ngờ Vương Đại Cương lại ra tay trước khi họ đến.
May mà có nam sinh kia ra tay kịp thời, không thì cô cũng không chắc mình có thuyết phục được Vương Đại Cương không.