Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 741

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:15:11
Lượt xem: 10

Khi hoa rụng xuống, người dân địa phương thường nhặt về nấu cháo hoặc hầm canh, có tác dụng khử ẩm rất tốt.

Bạch Du lấy hoa gạo khô mà Lý Trân ra rửa sạch rồi cho vào nồi nấu với bạch thược, phục linh, đậu đỏ, đậu trắng và bạch truật, tất cả đều là những nguyên liệu có tác dụng khử ẩm rất tốt, sau cùng còn cho thêm xương cục.

Canh xương hầm hoa gạo có hương thơm đặc trưng của thảo mộc, hậu vị ngon ngọt, xương heo được ninh nhừ dễ nhai nhưng không bị bở.

Sau mấy ngày đến thành phố Quảng, Tôn Tường Vy cảm thấy hơi nóng trong người nên cũng uống mấy bát với hai cậu con trai.

TBC

Bảo mẫu đi theo nhà họ từ thủ đô đến để chăm sóc cho hai đứa trẻ là một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, giọng nói sang sảng, mỗi khi cười lên lại để lộ cái răng cửa to trông rất vui tính và dễ gần.

Tôn Tường Vy kể dì Bao Thái rất đáng thương, khi còn trẻ thì cha mẹ mất sớm, bà ấy bị anh trai, chị dâu bán cho một người đàn ông lớn tuổi bị què, mới gả đi chưa được hai năm ông ta đã c.h.ế.t bệnh, để lại một đứa con trai ốm yếu. Cuối cùng, người con trai đó cũng không sống được lâu, chưa đến một năm sau đã nối theo gót cha.

Mọi người cảm thấy số mệnh của dì Bao Thái quá cứng rắn, sẽ khắc c.h.ế.t người bên cạnh nên chẳng ai dám giới thiệu đối tượng cho bà ấy nữa, ngay cả họ hàng cũng không muốn có qua lại gì. Khi bà ấy cùng đường mạt lộ định nhảy sông tự tử thì được bà nội của Tôn Tường Vy cứu, còn dẫn bà ấy về nhà.

Từ đó, dì Bao Thái ở lại nhà họ Tôn làm giúp việc và chăm sóc trẻ con, mấy anh em Tôn Tường Vy đều do một tay dì Bao Thái nuôi nấng, họ cũng xem bà ấy không khác gì người thân của mình.

Lúc mới đến đây, dì Bao Thái còn hơi ngượng ngùng, nhưng chỉ mấy ngày sau đã thân thiết với bà nội Bạch. Biết Bạch Du nấu ăn rất ngon, bà ấy còn tự nguyện vào bếp giúp việc, tiện thể học tập cách nấu ăn của Bạch Du.

Tôn Tường Vy mang theo rất nhiều đồ tốt tới, một con cá trắm cỏ bị Bạch Du làm thành món canh chua, dưa chua giòn ngón kết hợp với cá tươi làm thành món canh cá mà người lớn thích nhất.

Xương sườn và khoai sọ được hầm thành món canh xương sườn yêu thích của trẻ con.

Thêm một đĩa rau diếp xào dầu hào, giòn ngon vừa miệng lại không ngấy.

Tôn Tường Vy no kễnh bụng, còn kêu không muốn đi đâu nữa.

Bạch Du nhìn cái bụng hơi phồng lên của cô ấy, đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ cậu lại có bầu rồi?"

Tôn Tường Vy sợ đến mức nấc cụt: "Không, không phải đâu, cậu đừng dọa tớ! Bọn tớ vẫn luôn làm biện pháp phòng tránh đấy, tớ không muốn sinh thêm đâu, hai thằng nhóc kia đã đủ rối chân rối tay rồi!"

Bạch Du thấy cô ấy nói chắc như đinh đóng cột thì không nhắc đến chuyện này nữa.

Cô vẫn chưa tìm được trường mẫu giáo thích hợp.

Thật ra Lý Trân đã giới thiệu cho cô hai ngôi trường, nhưng sau khi đi xem thì Bạch Du đã loại cả hai.

Trường mẫu giáo đầu tiên quá nhỏ, tổng cộng chỉ có hai gian phòng, vừa không có cơ sở dạy học vừa không có chỗ vui chơi, nói là trường mẫu giáo nhưng lại chẳng khác gì nhà trẻ.

Trường thứ hai thì không nhỏ, nhưng khi cô đến có thấy một đứa trẻ đang nhặt rác lên ăn, giáo viên ở ngay cạnh nhưng nhìn thấy thế cũng chẳng ngăn cản. Cô còn vào tận nhà bếp xem xét, dù thực phẩm không bị hỏng nhưng không được tươi lắm, cô không muốn để Niệm Niệm đi học ở một ngôi trường như vậy.

Không tìm được trường mẫu giáo phù hợp nhưng Bạch Du cũng không quá lo lắng, cô đi hiệu sách Tân Hoa mua một ít sách cho trẻ em, mỗi khi rảnh rỗi sẽ dạy chúng học biết chữ.

Bạch Du phát hiện hai chị em có xu hướng học lệch, Niệm Niệm thiên về các môn văn nghệ, thích nhất là hội họa. Cô bé rất nhạy cảm với màu sắc, những bức tranh do cô bé vẽ ra được phối màu rất đẹp mắt, nhưng học các phép toán hơi phức tạp thì cô phải dạy đi dạy lại mới học được.

Bé con thì thích toán hơn, các phép cộng trừ hai chữ số không làm khó được bé, còn việc học thuộc thơ thì vẫn tạm được, vì bé có trí nhớ rất tốt, chẳng qua không kiên nhẫn bằng Niệm Niệm thôi.

Bạch Du định nhờ Cảnh Anh giúp, xem xem có thể tìm được một trường mẫu giáo hay giáo viên tốt cho hai đứa trẻ không, cốt là không muốn làm trễ nải hai đứa.

Nhưng Cảnh Anh rất bận rộn, cô còn chưa gặp được cô ấy thì trường đã khai giảng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-741.html.]

Tháng Chín là thời gian chào đón tân sinh viên, mặc dù năm nay Bạch Du là sinh viên năm nhất nhưng vì đây là kỳ thi đại học đặc biệt nên cả hai khóa đều là sinh viên năm nhất. Để dễ phân biệt, một khóa gọi là khóa 77, khóa kia là khóa 78.

Nghe nói tân sinh viên của khoa ngoại ngữ lần này có hai người đạt điểm tối đa, một người còn là thủ khoa văn của tỉnh An Huy.

Nghe nói thủ khoa văn đến từ An Huy này có dung mạo rất xinh đẹp, làn da trắng trẻo, là một người đẹp nổi bật, mặc dù để kiểu tóc tém như con trai nhưng không hề làm giảm bớt vẻ đẹp của cô ấy.

"Để mà nói đến khuyết điểm của cô gái này thì chắc chỉ có dáng người cao quá, nghe nói ít nhất cũng phải mét tám, rất nhiều bạn trai chỉ cao đến vai cô ấy thôi."

Trịnh Linh Linh kể lại những tin tức mới nghe được cho Bạch Du, vẻ mặt rất hào hứng.

Bạch Du: "Dáng người cao gầy không phải là khuyết điểm, con gái cao gầy thì mặc váy mới đẹp, nhất là váy dài, trông đẹp lắm."

Sau khi cải cách mở cửa, các ngành nghề phát triển thần tốc. Đến những năm tám mươi, xuất hiện một loạt các cô gái trên bìa trang lịch, hầu như ai cũng có thân hình cao ráo, gương mặt xinh đẹp, thế nên cao không phải vấn đề gì lớn.

Trịnh Linh Linh: "Cậu không lo lắng chút nào sao? Mọi người nói vị thủ khoa này sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cậu đấy!"

Bạch Du bật cười khi thấy cô ấy như vậy: "Sao tớ phải lo? Năm nào cũng có những cô gái mười tám tuổi mới vào trường, thông minh hơn, xinh đẹp hơn tớ cũng có rất nhiều, chẳng lẽ năm nào tớ cũng phải lo lắng vì điều này?"

Trịnh Linh Linh thấy cũng đúng: "Cậu nói đúng đấy, nhưng tớ vẫn nghĩ cậu đẹp hơn cô thủ khoa kia nhiều."

Bạch Du không nói gì.

Cô thật sự không quan tâm những chuyện này, cô dự định trước khi đề cập đến chuyện tham gia hội chợ Quảng với trường học sẽ đến tòa soạn báo một chuyến để nhờ họ viết bài về nhà máy đồ cẩn xà cừ của bọn họ.

Sở dĩ không chọn tòa soạn ở đảo Quỳnh Châu một là vì báo chí ở đó không có tầm ảnh hưởng lớn, hai là hội chợ Quảng diễn ra ở thành phố Quảng, dù báo chí bên kia đăng bài thì người bên này cũng khó mà đọc được.

Thế nên trong mấy tháng nghỉ hè cô mới không có hành động gì.

Vừa quay lại trường các giáo viên đã công bố điểm thi cuối kỳ năm trước.

Là sinh viên khóa đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học, giáo viên biết rõ trình độ của các sinh viên không tốt lắm nên không ra đề thi cuối kỳ quá khó, chính vì không muốn đả kích tinh thần của sinh viên, không ngờ kết quả vẫn không khả quan.

Khi giáo viên môn phiên dịch bước vào lớp, mọi người đều nín thở chờ đợi, vô số ánh mắt đồng thời dõi theo cô giáo, hy vọng đoán được kết quả từ sắc mặt cô ấy.

Cô giáo môn phiên dịch thấy vậy thì tức quá, không khỏi bật cười nói: "Các em nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ còn nhìn ra được thành tích trên mặt tôi à?"

"Xem điểm của các em lần này đến tôi cũng phải xấu hổ thay các em đấy! Các em dịch cái quái gì vậy? Rất nhiều câu tôi đã dạy rồi, thế mà chỉ thay sang câu khác thì lại không biết làm nữa à? Thế thì học hành làm gì nữa?"

"Mặc dù hầu hết các em đều làm bài không tốt nhưng cũng có vài bạn làm rất tốt, lần này người đứng đầu môn phiên dịch toàn khoa là Bạch Du, bài thi đạt 100 điểm, em lên nhận bài thi đi."

Mới đầu Bạch Du còn lo mình thi không tốt, không ngờ lại đạt điểm tuyệt đối, cô vui vẻ bước lên nhận bài thi của mình.

Cô giáo phiên dịch gặp cô thì gương mặt nghiêm khắc đã biến thành tươi cười: "Cố gắng lên nhé!"

Bạch Du gật đầu.

Các bạn khác vừa ghen tị vừa thầm ngạc nhiên khi thấy cô giáo thay đổi thái độ nhanh hơn cả nghệ sĩ kinh kịch thay mặt nạ.

Không chỉ giáo viên dịch thuật, tình huống tương tự cũng xảy ra ở các môn học khác.

Loading...