Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 736
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:15:01
Lượt xem: 13
"Còn nữa." Cô nói xong rồi chỉ mì hải sản trên bàn: “Anh ăn hết đồ ăn trước đi, tôi không muốn lát nữa anh vừa nói chuyện lại ngất xỉu đâu.”
Âu Dương Văn Khiên nghe vậy, lập tức cầm bát mì hải sản lên húp xì xụp, không biết là thật sự đói hay muốn ăn nhanh để nói chuyện.
Một bát mì hải sản lớn, anh ta chưa đầy hai phút đã ăn hết, sau đó không kịp chờ đợi đã kể lại chuyện Tân Tuệ Mị tới công xã tìm anh ta vào ngày hôm đó: “Chuyện là như vầy…”
Hóa ra là do tính cách phách lối của Chúc Vệ Hâm, bình thường làm việc đã đắc tội không ít người, cộng thêm sai sót trong công việc, do đó bị ngân hàng sa thải, chuyện này vừa xảy ra không lâu sau khi họ đi vay tiền ngân hàng, Chúc Vệ Hâm cảm thấy nhất định là do Âu Dương Văn Khiên đã tố cáo mình nên anh ta rất ghi hận trong lòng.
Chúc Vệ Hâm mất việc thì tính tình càng tệ hơn, động một chút là nổi nóng, còn thường xuyên chế giễu Tân Tuệ Mị, nói cô ấy chắc chắn sẽ bỏ mình đi tìm Âu Dương Văn Khiên, càng thích dùng đủ loại lời lẽ làm nhục cô ấy trên giường nhưng Tân Tuệ Mị đều nhẫn nhịn nhưng nhà dột gặp mưa suốt đêm, ngay lúc này, con gái của họ là Chúc Di đột nhiên được chẩn đoán bị u phổi, cần phải phẫu thuật ngay.
Nhưng Chúc Vệ Hâm không chịu bỏ ra một xu nào, lý do không có gì khác, vì Chúc Di không phải con ruột của hai người họ, vì vấn đề sức khỏe nên Tân Tuệ Mị không thể mang thai, khi còn trẻ vì ôm được người đẹp về mà Chúc Vệ Hâm đã thề không để ý đến chuyện này, sau khi kết hôn hai người cố gắng ba năm, đã thử đủ mọi cách, thuốc bổ cũng uống rất nhiều nhưng vẫn không sinh được con, ánh mắt và lời đàm tiếu của mọi người xung quanh khiến Chúc Vệ Hâm dần quên lời thề của mình.
Sau đó còn nghĩ ra một chiêu bẩn chính là để Tân Tuệ Mị giả vờ mang thai, sau đó anh ta bế một đứa con từ người khác về nuôi, coi như là con của cô ấy, lúc đầu Tân Tuệ Mị không mấy vui vẻ nhưng sau đó vẫn bị Chúc Vệ Hâm thuyết phục. Sau chín tháng, Chúc Vệ Hâm bế một bé gái từ bên ngoài về, thực ra anh ta muốn có con trai hơn, nhưng muốn có con trai thì chỉ có thể mua từ tay bọn buôn người, mà anh ta lại lo sợ bị người ta phát hiện thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, chỉ đành dùng năm đồng mua một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Sau khi bế đứa nhỏ về thì Chúc Vệ Hâm mặc kệ nhưng Tân Tuệ Mị lại vì thế mà cảm nhận được niềm vui làm mẹ, đứa nhỏ là do cô từng miếng từng miếng đút cho ăn, đứa trẻ nói lời đầu tiên là mẹ, lần đầu tiên đứa trẻ tập đi loạng choạng chạy về phía cô, đều khiến cô dần chấp nhận đứa trẻ này và coi cô bé như con gái ruột của mình để đối xử.
Từ khi Tân Tuệ Mị gả cho Chúc Vệ Hâm thì đã không đi làm nữa, tiền bạc trong nhà đều do Chúc Vệ Hâm quản lý, nói cách khác, trên người cô ấy thậm chí còn không có nổi mười đồng, cô ấy chỉ có thể về nhà mẹ đẻ vay tiền anh trai và chị dâu, ai ngờ anh trai và chị dâu cũng thẳng thừng từ chối cô ấy, nói Chúc Di không phải con của cô ấy, không cần phải tốn tiền đi cứu một đứa con hoang không có quan hệ m.á.u mủ với mình, cô ấy không còn cách nào khác mới đến công xã tìm Âu Dương Văn Khiên.
Ai ngờ Chúc Vệ Hâm lại cho người theo dõi cô ấy, cô ấy vừa đến công xã không lâu thì anh ta đã đuổi theo, còn mắng cô ấy và Âu Dương Văn Khiên là đôi cẩu nam nữ trước mặt mọi người, về nhà còn đánh đập tàn nhẫn Tân Tuệ Mị một trận. Mà Âu Dương Văn Khiên vì không yên tâm nên nửa đêm chạy đến huyện thăm Tân Tuệ Mị nhưng hai người không gặp được nhau, Chúc Vệ Hâm không cho hai người gặp nhau, còn đủ kiểu làm nhục Tân Tuệ Mị ở trước mặt Âu Dương Văn Khiên.
TBC
Vì Tân Tuệ Mị nên Âu Dương Văn Khiên nhẫn nhịn nhưng trước khi đi đã nói một câu, nói sẽ cướp Tân Tuệ Mị về.
Có lẽ lời nói này đã kích thích Chúc Vệ Hâm, anh ta về phòng lại tiếp tục sỉ nhục Tân Tuệ Mị một trận, để chọc tức Tân Tuệ Mị hơn, anh ta còn tuyên bố sẽ đón Chúc Di về, sau đó để Chúc Di sinh con trai cho anh ta, điều này thực sự kích động Tân Tuệ Mị, cô ấy quỳ xuống cầu xin Chúc Vệ Hâm đừng làm như vậy, nhưng ngược lại Chúc Vệ Hâm lại thấy đây là một ý kiến hay, anh ta thay quần áo định đến bệnh viện đón Chúc Di về, Tân Tuệ Mị đứng dậy ngăn cản nhưng bị anh ta hất ngã xuống đất, thế là hai người mà vật lộn với nhau.
Bi kịch cứ thế xảy ra...
Bạch Du hét to dừng lại với Âu Dương Văn Khiên đang nghiến răng nghiến lợi rồi nói: “Bí thư Âu Dương, tôi có một câu hỏi, lúc đ.â.m cây kéo vào n.g.ự.c Chúc Vệ Hâm, ai là người cầm lên đầu tiên?”
Âu Dương Văn Khiên ngây người: “Cái này có gì khác nhau sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-736.html.]
Bạch Du gật đầu: “Tất nhiên là có khác nhau, điều đó chứng tỏ lúc đó tính mạng của Tân Tuệ Mị đang bị đe dọa, sau đó hai người vật lộn với nhau dẫn đến Chúc Vệ Hâm bị đ.â.m c.h.ế.t bằng kéo, đây là tai nạn và phòng vệ quá mức, cũng không phải cố tình g.i.ế.c người.”
Nghe được điều này, đôi mắt như tro tàn của Âu Dương Văn Khiên sáng rực lên: “Nếu Chúc Vệ Hâm lấy cây kéo trước, vậy thì Tiểu Mị có thể được vô tội mà thả ra không?”
Bạch Du lắc đầu: “Tôi muốn nói với anh rằng có thể nhưng rất tiếc, Tân Tuệ Mị vẫn phải chịu hình phạt hình sự, chỉ là nếu lúc đó cô ta vì tự vệ chính đáng mà vô tình g.i.ế.c người, chúng ta có thể bám vào điểm này để đấu tranh cho cô ta, có lẽ có thể giúp cô ta không bị xử bắn.”
Nếu chuyện này xảy ra sau mười mấy hai mươi năm nữa thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần giao vụ án cho luật sư bào chữa là được.
Tiêu chuẩn áp dụng pháp luật về phòng vệ quá đáng mới được đưa ra sau năm 2018, còn bây giờ chế độ luật sư đã gián đoạn hơn hai mươi năm, phải đến tháng bảy năm sau, Bộ Tư pháp của quốc gia mới được thành lập lại.
Bây giờ việc họ có thể làm chính là một chữ - kéo.
Kéo dài đến khi Bộ Tư pháp được thành lập lại, đến lúc đó sẽ tìm một luật sư bào chữa cho Tân Tuệ Mị.
Có thể không tránh khỏi việc ngồi tù nhưng có thể xin giảm án, nếu cô ấy cải tạo tốt trong thời gian thụ án hoặc có biểu hiện lập công lớn, sau này còn có thể giảm án.
Nghe Bạch Du nói, ánh mắt Âu Dương Văn Khiên lại tối sầm.
Anh ta luồn hai tay vào mái tóc rối bù, giọng đau đớn nghẹn ngào: “Đều là lỗi của tôi, nếu đêm hôm đó tôi không tới, nếu tôi không nói lời kia thì có lẽ Chúc Vệ Hâm đã không hành động như vậy, đều là lỗi của tôi!”
Mắt thấy vẻ mặt của đối phương ngày càng không ổn, Bạch Du lo anh ta sẽ tự hủy hoại chính mình nên cô vội cắt ngang nói: “Chúc Vệ Hâm chính là một tên biến thái, cho dù đêm đó anh không tới thì anh ta đều có thể tìm được cái cớ nổi điên từ những chuyện khác, cho nên đây không phải là lỗi của anh, bí thư Âu Dương, anh cũng đừng vì thế mà áy náy tự trách. Quan trọng nhất chính là nếu anh hành hạ bản thân đến điên thì sau này ai sẽ chạy vụ án vì Tân Tuệ Mị, chẳng lẽ anh còn hy vọng xa vời rằng anh trai và chị dâu của Tân Tuệ Mị sẽ giúp cô ta sao?”
Anh trai của Tân Tuệ Mị ra tay mua chuộc tên công an đó, không phải anh ta quan tâm em gái mình, mà là vì anh ta đang ở thời điểm thăng tiến, lo lắng việc nhà có kẻ g.i.ế.c người sẽ ảnh hưởng đến mình nên anh ta mới liều lĩnh.
Bây giờ chuyện anh ta mua chuộc công an đã bị phanh phui, chắc chắn anh ta không thể thăng tiến được nữa, còn bị đơn vị đình chỉ chức vụ, tiếp theo còn phải đối mặt với hình phạt vì tội hối lộ nên anh trai và chị dâu của Tân Tuệ Mị hận cô ấy còn không kịp, thì sao có thể giúp cô ấy chứ?
Lời nói này đã khiến Âu Dương Văn Khiên dừng động tác đánh tự vào đầu mình.
Anh ta ôm đầu, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, im lặng thật lâu mới nói: “Chắc ồng chí Bạch không biết nhỉ, thật ra tôi không phải người Phúc Kiến, tôi sinh ra ở một làng quê nhỏ ở Quảng Đông, năm đó Tiểu Mị đến vùng quê của chúng tôi làm thanh niên trí thức, chúng tôi gần như đã thích nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy thực sự là một cô gái rất tốt bụng và xinh đẹp, mùa đông năm đó Quảng Đông rất lạnh, trên núi bên chúng tôi còn có tuyết rơi, lúc đó mẹ tôi mắc chứng mất trí nhớ của tuổi già, trước kia cha tôi sống bằng nghề đào thuốc, bà ấy thấy trên núi có tuyết rơi đã một mình ra núi tìm cha tôi, lúc đấy tôi không có ở nhà, Tiểu Mị biết mẹ tôi mất tích, không nghĩ ngợi gì đã một mình lên núi tìm người, sau đó cô ấy thực sự tìm thấy mẹ tôi, chỉ để cứu được mẹ tôi, cô ấy đã ngã xuống ao nước, cũng ở trong đó ngâm suốt một đêm mới được cứu lên, cô ấy không thể sinh con là vì lần đó cơ thể bị thương…”