Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 730
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:14:49
Lượt xem: 7
Dù thư ký Lâm thuyết phục thư ký Tiếu thế nào thì văn bản chỉ thị đã ban xuống rồi, nếu như bọn họ phản kháng thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, chẳng có lợi gì cho bọn họ cả.
Mà cô cũng không định đối đầu trực tiếp với thư ký Tiếu.
Cũng không biết Hạ Hải Sinh đi tìm người thế nào rồi, bây giờ cô rất muốn gặp Tân Tuệ Mị một lần.
Thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu nghe vậy thì không khỏi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Hai ngày sau đó, bầu không khí trong nhà máy càng thêm nặng nề.
Trước đây mọi người rất mong chờ đi làm, vì ở đây không chỉ học được nhiều điều mà còn được học hỏi lẫn nhau, cùng giúp nhau tiến bộ, sau giờ làm việc thì vui vẻ trò chuyện khiến đi làm trở thành một việc vô cùng thú vị.
Nhưng bây giờ, thư ký Lâm còn phiền phức hơn cả ruồi bọ trong hố phân, mặt mũi lúc nào cũng nhăn nhăn nhó nhó, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, ngày nào cũng có công nhân nhà máy bị ông ta mắng đến mức bật khóc.
Bọn họ càng ngày càng nhớ bí thư Âu Dương.
Nhưng sự trả thù của thư ký Lâm còn chưa dừng lại ở đó.
Đến ngày thứ năm, ông ta dẫn hai người đến nhà máy.
Ông ta chỉ vào một người đàn ông có cãi mũi hếch lên, người lùn tịt, tròn lẳn, nói: “Đây là em vợ của thư ký Tiếu, đồng chí Tiêu Anh Hùng. Đồng chí Tiêu Anh Hùng tốt nghiệp đại học Công Nông Binh, có năng khiếu về thiết kế và vẽ tranh, thế nên thư ký Tiếu để anh ấy đến phụ trách thiết kế cho Hội chợ Quảng lần này. Thợ cả Ngũ, thợ Triệu, sau này đồng chí Tiêu Anh Hùng chính là cấp trên của hai người, tất cả các bản thiết kế của hai người đều phải qua phê duyệt của đồng chí Tiêu, hiểu chưa?”
TBC
Không khí lại rơi vào sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Bạch Du nhìn đôi tay ngắn ngủn, mũm mĩm của Tiêu Anh Hùng, cô chẳng nhìn thấy tài năng gì từ anh ta nhưng lại thấy được thư ký Tiếu sắp xếp người này đến để đoạt quyền của cô.
Không nghĩ cách kiếm tiền cho nhà máy, không sáng tạo ra cái mới mà vừa đến đã muốn đoạt quyền, nếu Âu Dương Văn Khiên không về được thì cũng chẳng cần duy trì cái nhà máy này làm gì nữa.
Nghĩ đến đây, Bạch Du khẽ gật đầu với vợ chồng thợ cả Ngũ, ra hiệu cho họ đồng ý.
Hiểu được ý của Bạch Du, thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu thầm thở dài một hơi rồi gật đầu đồng ý: “Được.”
Nhìn vẻ mặt kìm nén của ba người, thư ký Lâm vô cùng đắc ý, nếu sau lưng ông ta có cái đuôi thì chắc lúc này đã vểnh lên tận trời rồi.
Đứng trước quyền lực tuyệt đối, dù có nhanh mồm nhanh miệng đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể chịu đựng chứ biết làm sao bây giờ?
Thư ký Lâm đã vứt bỏ được sự phẫn nộ sau hai lần cứng họng vì lý lẽ của Bạch Du, ông ta tươi cười nhìn cô, nói: “Ngoài đồng chí Tiêu Anh Hùng, thư ký Tiếu còn sắp xếp thêm một đồng chí khác đến đây.”
Ông ta vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông giống mình đến bảy, tám phần đang đứng bên cạnh: “Đây là đồng chí Lâm Quân, có kinh nghiệm phong phú trên phương diện quản lý sản xuất, làm ăn đến nơi đến chốn chứ không mơ tưởng xa vời như một số người. Thư ký Tiếu chỉ định anh ấy làm Phó chủ nhiệm, cùng quản lý nhà máy đồ khảm xà cừ với chủ nhiệm Bạch.”
Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi.
Đến giờ phút này, dù là người ngốc nghếch nhất thì cũng đã nhận ra thư ký Tiếu đang muốn cướp quyền lực của Bạch Du.
Một người kiểm soát thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu, một người vừa đến đã làm Phó chủ nhiệm, đó đều là những chức vị quan trọng. Bọn họ không chỉ muốn đề phòng Bạch Du, mà còn muốn đẩy cô ra khỏi nhà máy!
Bọn họ không tin người khác, chỉ tin Bạch Du.
Cái nhà máy này là ý tưởng của Bạch Du, đồ khảm xà cừ cũng do cô mang tới, đơn đặt hàng của cửa hàng Hữu Nghị cũng do cô đàm phán, ngay cả việc tham gia Hội chợ Quảng cũng do cô đề xuất.
Nếu không có Bạch Du, bọn họ chẳng biết cái nhà máy này có còn làm tiếp được hay không.
Thư ký Tiếu và thư ký Lâm đều là người của Công xã Đông Phương, một khi Bạch Du bị đuổi đi, ai biết tiếp theo có phải là bọn họ không? Nếu họ đi thì xã viên của Công xã Đông Phương có thể vào nhà máy làm việc rồi.
Nghĩ đến đây, lòng mọi người lạnh như băng.
Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía Bạch Du, có lo lắng, có quan tâm, cũng có cười nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-730.html.]
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Bạch Du không hề thay đổi, cô bình tĩnh nhìn thư ký Lâm, nói: “Trông đồng chí Lâm Quân rất giống thư ký Lâm, lại cùng họ Lâm, chắc không phải anh em ruột thì cũng là họ hàng nhỉ?”
Thư ký Lâm nhíu mày: “Chủ nhiệm Bạch lại muốn nói gì nữa? Tôi khuyên cô trước khi nói cái gì thì hãy nghĩ cho kỹ, đồng chí Lâm đã được thư ký Tiếu phê duyệt rồi đấy!”
Muốn dùng thư ký Tiếu để dọa cô à?
Bạch Du mỉm cười: “Thư ký Lâm không cần căng thẳng thế, tôi có nói gì đâu. Tất nhiên đồng chí Lâm đã được thư ký Tiếu phê duyệt rồi, lại còn có kinh nghiệm quản lý phong phú như vậy, chắc giao cả nhà máy cho đồng chí quản lý cũng không thành vấn đề đúng không?”
Thư ký Lâm vô cùng kiêu ngạo: “Tất nhiên!”
Lâm Quân cũng đắc ý ngẩng cao đầu, tự tin nói: “Chuyện khác thì tôi không dám khoe nhưng ở phương diện quản lý, quả thực tôi có kinh nghiệm phong phú hơn người bình thường. Tôi từng làm quản lý sản xuất hai năm ở xưởng đóng hộp và phó quản lý sản xuất ba năm ở nhà máy thủy sản. Vậy nên nếu giao nhà máy đồ khảm xà cừ cho tôi quản lý thì cũng có thể làm rất khá, chủ nhiệm Bạch cứ yên tâm đi.'”
Bạch Du cười như không cười nói: “Đồng chí Lâm làm việc ở xưởng đóng hộp và nhà máy hải sản tốt như vậy thì sao lại không làm tiếp? Chẳng lẽ bị người ta đuổi ra à?”
Lâm Quân: “...'”
Thư ký Lâm: “...”
Câu này của Bạch Du đã nói trúng tim đen khiến mặt Lâm Quân đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận: “Chủ nhiệm Bạch nói vậy là sao? Cô không phục việc thư ký Tiếu phái tôi đến phân chia quyền lực của cô à? Nếu thế thì cô nên đi nói chuyện với thư ký Tiếu chứ không phải trút hết tức giận lên đầu tôi!”
Bạch Du: “Đồng chí Lâm đừng nóng, tôi có gì đâu, tôi cũng rất tin tưởng năng lực quản lý của anh đó chứ. Nói thật, tôi cũng chỉ là người mới trong lĩnh vực quản lý thôi, so với đồng chí Lâm, tôi chẳng khác gì một đứa trẻ mới tập đi cả.”
Thấy Bạch Du tự hạ thấp chính mình, hai anh em Lâm Quân cho rằng cô biết sợ rồi, muốn dùng cách này để lấy lòng bọn họ.
Ai ngờ, ngay sau đó lại nghe Bạch Du nói: “Nếu nhà máy đã có quản lý mới giỏi giang hơn, vậy thì một người không có kinh nghiệm như tôi cũng có thể rút lui được rồi. Vậy nên, từ giờ phút này, tôi tuyên bố chính thức rời khỏi nhà máy đồ khảm xà cừ!”
“!!!”
Mọi người nghe thấy thế lại hít sâu một hơi.
Bạch Du muốn rời đi!
Sao có thể?
Thư ký Lâm cũng lập tức tái mặt, đôi mắt tam giác trợn trừng trừng nhìn Bạch Du: “Đồng chí Bạch, cô không thể rút lui được!”
Thư ký Tiếu phái ông ta đến để đoạt quyền chứ không phải để đuổi Bạch Du đi.
Dù sao bọn họ cũng không quen thuộc với đồ khảm xà cừ hay Hội chợ Quảng, nếu Bạch Du đi rồi thì bọn họ có khác gì ruồi mất đầu, hoàn toàn mất phương hướng chứ?
Thế nên dù sao đi nữa, Bạch Du cũng không thể rời đi được!
Bạch Du nhếch môi cười nhạo: “Tại sao tôi không thể rút lui? Đồng chí Lâm giỏi giang hơn tôi, tôi tự động nhường chức thì có gì không tốt? Vả lại, tôi chưa từng ký hợp đồng với Công xã hay nhà máy, tôi có quyền tự quyết định nên đi hay ở.”
Thư ký Lâm: “...”
Thư ký Lâm nghe thế thì sắp ngất xỉu rồi.
Ông ta vừa định dùng hợp đồng để ép buộc Bạch Du, không ngờ tên ngu xuẩn Âu Dương Văn Khiên kia ngay cả hợp đồng cũng không ký. Điều đó có nghĩa là ông ta không thể làm gì được Bạch Du!
Nhưng thế vẫn chưa hết đâu.
Mã Tái Nam thấy Bạch Du muốn đi thì vội vàng nói: “Bạch Du, đợi chút! Tôi là trợ lý của cô, nếu cô rời đi thì tôi cũng không có lý do gì để ở lại đây nữa, tôi sẽ đi cùng cô.”
Thư ký Lâm: “...”
Thư ký Lâm không thèm quan tâm đến một nhân vật nhỏ như Mã Tái Nam, chẳng qua cô ấy lại là trợ lý của Bạch Du, chắc chắn biết được rất nhiều kế hoạch và tin tức quan trọng. Ông ta còn chưa kịp lôi kéo mà người ta đã muốn bỏ đi theo Bạch Du rồi!