Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 729
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:14:09
Lượt xem: 10
Lần trước cô đến Công xã Đông Phương giới thiệu sản phẩm nghệ thuật từ vỏ sò, người này thấy cô là phụ nữ, cũng coi thường mấy thứ đồ thế này nên đã tỏ thái độ lạnh nhạt để cô ngồi chờ ở đó hơn một tiếng đồng hồ. Mặc dù quản lý Ngô của cửa hàng Hữu Nghị cũng để cô ngồi chờ rất lâu nhưng bản chất hành động của hai người họ khác nhau.
Quản lý Ngô để cô ngồi chờ lâu nhưng mục đích là muốn cô biết khó mà lui, ít ra người ta vẫn tôn trọng cô, còn thư ký Lâm thì là bản chất coi thường phụ nữ rồi.
Chỉ với giọng điệu mỉa mai vừa rồi và ánh mắt hèn hạ của ông ta cũng đủ biết bọn họ không thể chung sống hòa bình được.
Nếu hỏi cô không sợ thư ký Lâm làm khó à?
Tất nhiên câu trả lời là không hề, cùng lắm thì bỏ dở không làm nữa!
Cô tiếp tục làm việc ở nhà máy này cũng chẳng mất mát gì nhưng nếu nhà máy không có cô làm nhân vật nòng cốt thì chưa chắc đã hoạt động tiếp được đâu.
Thư ký Lâm bật cười vài tiếng đầy gượng gạo rồi nói: “Chủ nhiệm Bạch vẫn sắc sảo như trước nhỉ, cảm ơn cô đã giải thích hộ tôi nhé.”
Bạch Du nháy mắt: “Không cần cảm ơn đâu, trước giờ tôi vẫn thích giúp người làm vui mà.”
Thư ký Lâm sắp tức nổ mạch m.á.u rồi: “...”
Tôi không có khen cô đâu nhá!
“Còn đứng đó làm gì? Mau đi làm việc đi!”
Không thể làm gì được Bạch Du, thư ký Lâm đành phải trút giận lên các công nhân.
Khi các công nhân và thợ cả Ngũ rời đi, ai nấy đều lo lắng ngoái lại nhìn Bạch Du, bọn họ cảm thấy thư ký Lâm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Đúng như mọi người suy đoán, thư ký Lâm thật sự không có ý định bỏ qua cho Bạch Du.
Lần trước ông ta từ chối dự án đồ khảm xà cừ của cô, lúc đầu cũng chỉ là một chuyện rất rất nhỏ thôi, Công xã Đông Phương của bọn họ có hai nhà máy, thư ký Tiếu chưa đến mức để ý đến cái nhà xưởng nhỏ tin hin như vậy. Ai ngờ sau đó nhà máy đồ khảm xà cừ lại được chấp nhận đơn xin tham gia Hội chợ Quảng, biến một nhà máy có giá trị thấp, chẳng được ai chú ý thành một nhà máy ai cũng thèm muốn.
Việc được chấp nhận tham gia Hội chợ Quảng mang ý nghĩa đồ khảm xà cừ đã được nhà nước công nhận, dù sau này thành tích bán hàng ra sao thì cũng là một chiến tích đáng tự hào.
Sau khi thư ký Tiếu biết chuyện này, ông ta đã bị mắng một trận thậm tệ, nếu không có quan hệ họ hàng thì chắc bây giờ ông ta đã bị đá ra khỏi Công xã rồi.
Tất cả mọi chuyện đều do Bạch Du mà ra, nếu không tại cô thì ông ta đã không bị mắng rồi.
Nhưng vận may luôn đến vào những lúc bất ngờ nhất, chẳng ai ngờ được Âu Dương Văn Khiên lại bị bắt, còn có khả năng bị xử bắn, càng không ngờ cấp trên lại giao cho thư ký Tiếu tạm thời thay mặt quản lý Công xã Phi Ngư và nhà máy đồ khảm xà cừ.
Thư ký Lâm cảm thấy đây chính là cơ hội của ông ta.
Ông ta quyết tâm trong khoảng thời gian này phải đuổi được Bạch Du ra khỏi cái vị trí chủ nhiệm nhà máy để anh trai mình tiếp quản.
Nghĩ đến đây, thư ký Lâm cưỡi lên xe đạp, trầm ngâm rời đi.
Thấy thư ký Lâm đi rồi, rất nhiều người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Kí Thu lại không nghĩ vậy: “Tên này không phải người rộng lượng đâu, Bạch Du à, cháu phải cẩn thận đấy.”
Bạch Du gật đầu: “Thím Triệu cứ yên tâm, nước đến đắp đập, binh đến tướng ngăn, chúng ta cứ tùy cơ ứng biến là được. Nhưng thím và thợ cả Ngũ cũng phải cẩn thận đấy, nhỡ ông ta bắt mọi người ký hợp đồng gì thì nhất định phải đọc thật kỹ mới được ký.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-729.html.]
Vợ chồng Triệu Kí Thu và thợ cả Ngũ liếc nhau, trong mắt cả hai người đều xuất hiện vẻ lo lắng.
Nhà máy đang rơi vào khoảng thời gian yên bình trước cơn bão, mọi người đều căng thẳng chờ đợi cơn bão ập tới.
Thư ký Lâm không hề khiến mọi người thất vọng, sự trả thù của ông ta đến rất nhanh.
Sang ngày hôm sau, thư ký Lâm mang một văn kiện có chữ ký của thư ký Tiếu và dấu mộc đi vào nhà máy, yêu cầu thay đổi các thiết kế sản phẩm tham gia Hội chợ Quảng sang chủ đề anh hùng chiến tranh.
Bạch Du và vợ chồng thợ cả Ngũ đã thống nhất các mẫu thiết kế sẽ làm theo các nhân vật trong “Tây Du Ký”, “Hồng Lâu Mộng” và nhân vật cổ tích phương Tây. Nhưng chẳng biết thư ký Lâm đã thuyết phục thư ký Tiếu kiểu gì mà anh ta lại bác bỏ toàn bộ thiết kế của họ.
Thư ký Lâm đắc ý nhìn mấy người Bạch Du: “Thư ký Tiếu nói thiết kế của các cô không phủ hợp với tình hình hiện tại trong nước ta, tại sao lại dùng truyện cổ tích phương Tây để quảng bá thủ công truyền thống của nước ta? Nói nhẹ thì là các người suy nghĩ chưa thấu đáo, nặng thì có vấn đề về lập trường!”
“...”
Thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu nghe thế thì lập tức tái mặt.
Bọn họ đã trải qua mười năm khó khăn đó, chỉ một câu “lập trường có vấn đề” cũng đủ đẩy người ta vào chỗ chết. Trước kia bọn họ tưởng đời này cũng chỉ thế thôi, có bị phê phán, chỉ trích thế nào cũng chẳng sợ. Nhưng bây giờ, con gái đã quay về và cần bọn họ chăm sóc, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì sau này ai chăm sóc con gái họ đây?
Nhìn vẻ mặt lo sợ của thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu, thư ký Lâm rất hài lòng.
Nhưng ngay sau đó, Bạch Du đã cười nhạo: “Theo lời thư ký Lâm, khắc một nhân vật trong truyện cổ tích phương Tây là có vấn đề về lập trường thì việc Hội chợ Quảng làm ăn với người nước ngoài chẳng phải càng có vấn đề hơn sao? Theo cách nói của ông, chúng ta nên ngăn chặn từ gốc rễ, tốt nhất là mọi người đừng tham gia Hội chợ Quảng nữa! Còn nữa, chúng ta nên đi báo cáo lên trên, báo cáo cả Hội chợ Quảng là tốt nhất!”
Thư ký Lâm cứng họng không trả lời được: “...”
Lúc này thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu mới tỉnh táo lại.
Bọn họ đã quá lo lắng rồi, bây giờ không còn là mười năm đó nữa, rất nhiều người đã được sửa lại án oan sai, kỳ thi đại học cũng được khôi phục, Hội chợ Quảng cũng đã được tổ chức nhiều năm. Sao có thể chỉ bằng một câu nói của thư ký Lâm mà quyết định được lập trường của bọn họ có vấn đề?
Nhớ lại vừa nãy mình bị hoảng loạn chỉ vì một câu nói của thư ký Lâm, hai người họ không khỏi xấu hổ, sống hơn nửa đời người rồi mà còn chẳng nhìn rõ vấn đề bằng một người trẻ tuổi như Bạch Du.
Thư ký Lâm nhìn Bạch Du, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chủ nhiệm Bạch nói đúng lắm, là tôi lỡ lời. Nhưng về phương hướng thiết kế, thư ký Tiếu đã chỉ đạo rồi, mọi người cứ việc làm theo là được, nếu không phục thì tự đi nói chuyện với thư ký Tiếu đi.”
TBC
Nói xong, ông ta liếc ba người một cái rồi đắc ý bỏ đi.
Văn phòng chìm vào không khí im lặng tưởng chừng có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Triệu Kí Thu thở dài, phá tan sự tĩnh lặng: “Bạch Du, bây giờ chúng ta phải làm sao? Chúng ta nghe cháu hết.”
Cô không biết thư ký Lâm đã thuyết phục thư ký Tiếu thế nào, cũng không biết anh ta nghĩ ra sao, nhưng chắc chắn không thể lấy chiến tranh làm chủ đề được.
Tất nhiên chiến tranh rất bi tráng, làm lòng người xúc động, nếu không có các vị anh hùng đã ngã xuống thì cũng không có đất nước như bây giờ.
Nhưng tri ân anh hùng và làm ăn không giống nhau, giống như loạt bài báo '”Anh hùng bình dân'” Bạch Du từng làm ở tòa soạn ngày trước, mục đích là tuyên truyền giáo dục và phổ cập xóa nạn mù chữ thì dùng nhân vật anh hùng là tốt nhất.
Nhưng làm ăn thì khác, nhất là khi đối tượng hướng đến lại là thị trường nước ngoài, người nước ngoài không hiểu về anh hùng của nước ta, dù họ có biết thì cũng thể thu hút bằng những câu chuyện thần thoại hoặc các tác phẩm nổi tiếng.
Mà chiến tranh là một chủ đề rất nặng nề, bỏ qua quốc gia và lập trường, đó là điều mà mọi người thường không muốn nhắc tới. Vì vậy, trừ phi để tưởng nhớ, không thì chẳng ai muốn chọn mua sản phẩm thủ công có chủ đề chiến tranh.
Nói cách khác, nếu thật sự làm các tác phẩm từ vỏ sò về chủ đề anh hùng chiến tranh để tham gia Hội chợ Quảng thì chỉ sợ thành tích của họ sẽ không tốt lắm.
Điều mà Triệu Kí Thu nghĩ ra được, tất nhiên Bạch Du cũng nghĩ đến: “Bây giờ cháu chưa có cách gì tốt hơn, nếu thư ký Tiếu đã có chỉ thị thì chúng ta cứ làm theo là được, tạm dừng các thiết kế trước. Tới đây, mọi người cứ làm một, hai mẫu về các anh hùng chiến tranh để nộp lên là được.”