Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 728

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:14:07
Lượt xem: 6

Bạch Du rất muốn tìm cơ hội gặp mặt Tân Tuệ Mi một lần nhưng bởi vì vụ án chưa kết thúc, Tân Tuệ Mi vẫn chưa hồi phục trí nhớ nên phí bên công an không để cho người ngoài tiếp xúc với Tân Tuệ Mi.

Nhưng hôm nay, Hạ Hải Sinh vội vã chạy về từ cục cảnh sát, nói rằng họ đã cho phép gặp Âu Dương Văn Khiên.

Bạch Du giao phó công việc cho những người khác, sau đó cùng Hạ Hải Sinh đi tới cục cảnh sát.

Trong cục cảnh sát, rốt cuộc cô cũng gặp được Âu Dương Văn Khiên đã bị nhốt hơn một tuần, trông anh ta gầy đi nhiều, hai má hóp vào, sắc mặt tiều tụy, cả người trông già đi mấy tuổi.

Bạch Du ngối xuống cái ghế đối diện anh ta, câu nói đầu tiên của cô là: “Bí thư Âu Dương, người không phải do anh g.i.ế.c có đúng không?”

TBC

Mi Âu Dương Văn Khiên khẽ run, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Bạch Du, giọng nói có hơi tang thương: “Chủ nhiệm Bạch, tôi biết cô muốn minh oan cho tôi, nhưng thật đáng tiếc, người chính là do tôi giết.”

“Chú! Chú tỉnh táo lại đi! Chú đã vì người đàn bà kia mà làm nhiều chuyện như vậy chưa đủ sao? Ban đầu chú vì cô ta mà luôn không kết hôn, chẳng lẽ bây giờ chú còn vì cô ta mà ngay cả mạng cũng không cần nữa sao?”

Hạ Hải Sinh kích động đến nỗi hốc mắt đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y trên bàn đến trắng bệch.

Âu Dương Văn Khiên: “Hải Sinh, cháu không còn là trẻ con nữa, phải biết rằng có nhiều lời không thể nói bừa, chú không kết hôn không liên quan đến cô ấy, chú nhận tội cũng không liên quan đến cô ấy, một người làm một người chịu, người chính là chú giết, nên chú bị nghiêm phạt cũng là đúng.”

Hay cho một tên si tình!

Bạch Di nhìn dáng vẻ này của anh ta, cũng không biết nên giận hay nên cười: “Bí thư Âu Dương, có phải anh cho là mình làm như vậy rất vĩ đại không? Chắc anh cũng biết một khi anh nhận tội, rất có thể anh sẽ bị xử bắn, nhưng anh làm như vậy, có nghĩ đến người mẹ đã dùng m.á.u nuôi con để anh được sống không, có nghĩ đến công xưởng mà mọi người đã vất vả gây dựng không?”

Âu Dương Văn Khiên đút hai tay bị còng vào tóc, trên mặt hiện rõ sự đau đớn giằng xé.

Phòng gặp mặt im phăng phắc.

Không biết qua bao lâu, Âu Dương Văn Khiên chầm chậm ngẩng đầu lên, trong mắt đầy tơ máu, nhìn Bạch Du rồi chậm rãi thốt ra ba chữ: “Thành thật xin lỗi!”

Nói xong ba chữ này, anh ta đứng dậy, sau đó chủ động yêu cầu quản giáo đưa về phòng giam.

“Chú! Chú đừng đi! Chú không thể đi như vậy được!”

Hạ Hải Sinh kích động đứng dậy định đuổi theo nhưng bị một đồng chí công an bên cạnh giữ chặt cánh tay, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Âu Dương Văn Khiên không ngoảnh lại mà biến mất khỏi tầm mắt của họ.

Bạch Du giận đến mức không muốn nói chuyện nữa.

Biết sớm Âu Dương Văn Khiên là một kẻ họa lớn thì cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn hợp tác với anh ta!

Hạ Hải Sinh bước ra từ cục cảnh sát, cũng không nhịn được nữa mà đứng ở ven đường ôm đầu khóc rống lên.

Bạch Du cũng không an ủi anh ấy, chờ anh ấy khóc xong mới nói: “Nếu như cậu còn muốn cứu chú của cậu, thì cậu nhanh chóng nghĩ cách để cho tôi gặp mặt người đàn bà Tân Tuệ Mi kia một lần đi!”

Muốn giải quyết bế tắc này, chỉ có Tân Tuệ Mi mới nhớ lại chuyện đêm đó.

Dĩ nhiên, với điều kiện là cô ấy thực sự mất trí nhớ.

Hạ Hải Sinh ngẩng đầu nhìn cô, lau nước mắt rồi gật đầu một cách mạnh mẽ: “Được, tôi nhất định sẽ tìm cho ra người đàn bà đó!”

***

Chuyện công xưởng khiến Bạch Du đau đầu, may mà bệnh thủy đậu của Niệm Niệm không trở nên nghiêm trọng.

Niệm Niệm cũng rất nghe lời, dù do có ngứa cũng chịu đựng không gãi.

Chỉ vì quá hiểu chuyện nên bà Bạch nhìn mà thương không dứt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-728.html.]

Để Niệm Niệm thoải mái hơn, Bạch Du cũng đổi thực đơn nấu nhiều món ngon cho cô bé, lại mua thêm vài cuốn truyện tranh để cô bé giải trí.

Cô nhóc cũng rất thương chị gái, lúc ở công xưởng, cô nhóc học vẽ rất nhiều bức tranh, lại tự tay dán vài món đồ trang sức bằng vỏ sò không giống ai, đều coi như bảo bối mang về tặng chị gái.

Niệm Niệm rất trân trọng những món đồ em gái tặng, cất hết vào hộp của mình.

Bạch Du lo lắng Âu Dương Văn Khiên xảy ra chuyện như vậy thì phía trên sẽ cử người khác đến tiếp quản công xã và xưởng.

Nhưng sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Sáng hôm đó, vừa đến công xã, cô đã thấy một bóng người quen thuộc.

Người đàn ông đó đứng trên khoảng đất trống, đang mắng nhóm người thợ cả Ngũ.

Nghe thấy có tiếng động phía sau, ông ta quay đầu lại, mỉm cười để lộ hàm răng vàng với Bạch Du, nói…

“Đồng chí Bạch, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Khi Bạch Du nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy lùn tịt kia, một dự cảm không tốt chậm rãi nổi lên.

Khi người đó xoay người lại, gương mặt xấu xí với hàm răng vàng khè xuất hiện trước mắt khiến cô không khỏi chửi thầm, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười nói: “Thư ký Lâm đại giá quang lâm, sao không cho người báo trước để chúng tôi nghênh đón ngài thế?”

Đôi mắt tam giác của thư ký Lâm hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Du, cười giả lả nói: “Thì ra là đồng chí Bạch, à không, bây giờ phải gọi là chủ nhiệm Bạch mới đúng. Tôi còn tưởng chủ nhiệm Bạch thăng chức rồi nên không nhớ một kẻ nhỏ bé như tôi nữa chứ.’

Ánh mắt dung tục của ông ta khiến Bạch Du cực kỳ buồn nôn, chỉ muốn móc mắt ra cho bõ ghét.

Mỉa mai hả? Ai mà chẳng biết!

Bạch Du khẽ nhếch môi, cũng nở nụ cười giả tạo nói: “Thư ký Lâm nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu? Mọi người đều vì dân phục vụ, nói gì đến chuyện thăng chức. Chẳng lẽ thư ký Lâm đến đây để giúp quản lý công xã và nhà máy của chúng tôi, được thăng chức rồi thì lại tùy tiện ra oai sao? Chắc không phải đâu nhỉ?”

“...”

Sắc mặt thư ký Lâm hết đen lại đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không bao giờ, chẳng lẽ tôi trong mắt chủ nhiệm Bạch lại là người như vậy sao?”

“Tất nhiên thư ký Lâm không phải loại người đó rồi.” Bạch Du lắc đầu, nói rồi quay sang nhìn mọi người, cao giọng nói: “Đây là thư ký Lâm Vĩ của thư ký Tiếu ở Công xã Đông Phương, ông ấy thay mặt thư ký Tiếu đến đây giúp quản lý công xã và nhà máy của chúng ta, mặc dù ông ấy vừa đến đây đã trách mắng mọi người nhưng ông ấy không hề cáo mượn oai hùm, tuyệt đối không ra vẻ quan liêu, cũng sẽ không tự coi mình là thư ký. Hy vọng mọi người đừng hiểu lầm, thư ký Lâm không phải loại người như vậy đâu.”

Khóe miệng thư ký Lâm giật giật: “...”

Nói xong, cô quay sang nhìn thư ký Lâm, còn ra vẻ quan tâm: “Tôi đã giải thích rõ ràng với mọi người rồi, thư ký Lâm không cần cảm ơn đâu.”

Tôi cảm ơn cả họ nhà cô!

Công nhân nhà máy nghe Bạch Du nói vậy thì suýt bật cười.

Nhưng nhìn sắc mặt còn thối hơn cả cống nước thải của thư ký Lâm, mọi người cũng cảm thấy sảng khoái hơn nhiều.

Thư ký Lâm vừa đến đã ra oai, nổi nóng, bắt bẻ nhà máy không giữ vệ sinh sạch sẽ, nhưng khi đánh bóng vỏ sò thì kiểu gì chẳng phải có bụi, chẳng lẽ muốn bọn họ không nhuốm bụi trần à?

Thợ cả Ngũ ôn tồn giải thích thì bị ông ta mắng như tát nước vào mặt, hết không có kỷ luật lại đến không coi lãnh đạo ra gì, lãnh đạo đang nói chuyện mà cũng dám xen vào. Mọi người đều đang cố nhịn cơn tức trong lòng.

Tất cả mọi người đều thấy được sự tận tụy và năng lực của vợ chồng thợ cả Ngũ và thợ Triệu, điều đáng quý là hai vợ chồng họ cực kỳ tốt tính, không chỉ dốc hết khả năng dạy dỗ bọn họ, mà còn không ngại người khác làm phiền. Dù cùng là hỏi đi hỏi lại cùng một vấn đề khó đó nhưng bọn họ vẫn kiên nhẫn phân tích từng chút từng chút một, như những người trưởng bối nhã nhặn.

Mọi người đều kính trọng và quý mến vợ chồng thợ cả Ngũ và thợ Triệu, thế nên khi thấy người này vừa đến đã mắng thợ cả Ngũ chẳng phân biệt đúng sai, họ vô cùng tức giận và phản cảm. Chẳng qua ngại thân phận của người ta nên không dám nói gì.

Bây giờ Bạch Du vừa đến đã mỉa mai người nọ một phen, ai cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Tất nhiên Bạch Du biết lời nói của mình đã thực sự đắc tội với thư ký Lâm, nhưng hai người đã kết thù từ lâu rồi.

Loading...