Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 726
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:14:03
Lượt xem: 11
Anh đi mất hơn hai tiếng, khi quay lại mang theo một tin tức…
Qua khám nghiệm tử thi ban đầu, xác định Chúc Vệ Hâm bị sát hại vào khoảng hai giờ sáng nay, vết thương chí mạng là nhát d.a.o ở ngực, theo lời khai của hàng xóm Chúc Vệ Hâm thì trước khi họ ngủ đã thấy Âu Dương Văn Khiên xuất hiện trước cửa nhà họ Chúc, sau đó còn nghe được tiếng động ầm ĩ truyền ra từ nhà học Chúc, đến hơn 1 giờ sáng còn nghe thấy tiếng giận dữ của Chúc Vệ Hâm, hàng xóm xung quanh có đến khuyên can nhưng đều bị Chúc Vệ Hâm mắng đuổi đi.
Mãi đến khi trời sáng, có một người hàng xóm đi ngang qua nhà họ Chúc ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng, vội đi đến gõ cửa nhưng gõ mãi không thấy ai trả lời, người hàng xóm thấy không ổn nên đi gọi thêm người khác, mọi người phá cửa vào thì thấy Chúc Vệ Hâm nằm trong vũng máu, n.g.ự.c cắm một cái kéo, còn Tân Tuệ Mị thì ngất xỉu bên cạnh.
Lúc này người hàng xóm lập tức báo án, Tân Tuệ Mị được đưa đến bệnh viện, sau khi tỉnh lại thì có biểu hiện sợ hãi và la hét, khi hỏi về chuyện xảy ra vào sáng sớm thì cô ta không biết gì cả, nói rằng mình không nhớ gì, bước đầu xác định là do bị kích thích dẫn đến mất trí nhớ tạm thời.
Nghe tin Giang Lâm mang về, đột nhiên Bạch Du nhớ đến lời Hạ Hải Sinh nói với cô vào buổi trưa: “Cháu ngoại của Âu Dương Văn Khiên có nói với em vào buổi trưa là Âu Dương Văn Khiên đã về nhà lúc một giờ sáng, còn báo cáo khám nghiệm tử thi của Chúc Vệ Hâm là bị sát hại vào khoảng hai giờ, nói như vậy, Chúc Vệ Hâm không thể nào là do Âu Dương Văn Khiên g.i.ế.c chết.”
Giang Lâm nhận lấy nước cô đưa tới, ngửa đầu uống hơn nửa ly rồi mới gật đầu: “Nếu lời khai của Hạ Hải Sinh là thật, chắc chắn người kia không phải do Âu Dương Văn Khiên giết, nhưng vấn đề bây giờ là anh ta chủ động nhận tội, mà tối qua anh ta lại thật sự xuất hiện ở nhà họ Chúc, cộng thêm hôm qua hai người còn đánh một trận ở công xã. Động cơ, nhân chứng đều có đủ, trừ khi hung thủ thật sự tự mình bước ra nhận tội, nếu không thì vụ án này rất khó mà xoay chuyển.”
Bạch Du nhướng đôi mày thanh tú: “Anh có cảm thấy người là do Tân Tuệ Mị g.i.ế.c không?”
Giang Lâm xoa bóp cái cổ đau nhức, không nói hết câu: “Không loại bỏ khả năng này.”
Bạch Du bước tới vừa giúp anh xoa bóp vai gáy, vừa thở dài nói: “Tối qua Âu Dương Văn Khiên xuất hiện ở nhà họ Chúc, lại không có người thứ ba, mãi đến khi hàng xóm phát hiện không ổn thì nhà học chúc chỉ có hai người Chúc Vệ Hâm và Tân Tuệ Mị, giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, trừ khi Tân Tuệ Mị nhớ lại, nếu không rất khó rửa sạch hiềm nghi của Âu Dương Văn Khiên.”
Với lại cô chưa từng tiếp xúc với người đàn bà Tân Tuệ Mị này, nên cả tính cách lẫn nhân phẩm của cô ta thì cô đều không biết.
Cô cũng không dám xác định rốt cuộc Tân Tuệ Mị là thật sự mất trí như hay là giả vờ…
Giang lâm bắt lấy tay cô rồi dùng sức kéo cô ngồi lên đùi mình: “Bây giờ đã tan làm rồi, em đừng vì chuyện của người khác mà bận tâm nữa, bằng không anh sẽ…”
Một chữ ghen biến mất giữa răng môi của hai người.
Một đêm triền miên.
Vừa tờ mờ sáng hôm sau, cửa phòng của hai người đã bị bà Bạch gõ vang.
Bạch Du vội mặc quần áo vào đi ra mở cửa, cửa vừa mở đã thấy mặt bà nội đầy vẻ lo lắng, cô nhanh chóng đỡ bà cụ: "Bà nội, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Bà Bạch: “Niệm Niệm sốt rồi, trên người và mặt còn xuất hiện không ít mụn nước đỏ, bà lo con bé bị thủy đậu.”
Bạch Du “á” lên một tiếng, cơn buồn ngủ cũng bay biến hết: “Sao có thể như vậy? Bà đừng gấp, bây giờ cháu lập tức thay quần áo rồi dẫn Niệm Niệm tới bệnh viện kiểm tra..”
Bà Bạch có hơi tự trách: “Trước đó đứa trẻ đã nói mệt vào tối qua, trên người còn có vài nốt đỏ nhưng bà không để ý, còn tưởng bị muỗi đốt, nếu bà nhận ra sớm một chút thì có lẽ con bé cũng sẽ không như vậy.”
Bạch Du vừa tìm quần áo vừa an ủi: “Bà nội, đây không phải là lỗi của bà, bà cũng đừng lo nữa, y thuật bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, vả lại thủy đậu cũng không phải bệnh gì to tát, không sao đâu.”
Giang Lâm cũng đã dậy, sau khi hai người đánh răng rửa mặt đơn giản xong thì dẫn Niệm Niệm tới bệnh viện.
Sau một lúc kiểm tra, tin tức xấu: chẩn đoán chính xác bệnh thủy đậu, tin tức tốt: triệu chứng nhẹ.
Bác sĩ nói triệu chứng của Niệm Biệm không tính là nặng, cũng không có xuất hiện bệnh biến chứng nghiêm trọng nên bác sĩ kê một số thuốc dùng ngoài và uống trong, cũng dặn dò không nên để trẻ gãi, tránh vi khuẩn lây lan thêm mà còn để lại sẹo.
Tinh thần của Niệm Biệm ỉu xìu hơn bình thường rất nhiều, nhưng bất kể là kiểm tra hay tiêm thuốc, suốt quá trình cô bé không hề khóc quấy, mà rất ngoan ngoãn hợp tác, đến cả y tá cũng phải được mà khen cô bé ngoan.
Hạ sốt rồi thì hai người cõng Niệm Niệm từ bệnh viện về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-726.html.]
Sau khi về đến nhà, Bạch Du cẩn thận kiểm tra toàn thân cho cô nhóc, may mà không có phát hiện bất kỳ nốt đỏ nào, do bệnh thủy đậu có tính lây rất mạnh, mà sức đề kháng của trẻ con lại khá kém nên để tránh bị lây cho cô nhóc, cô không thể làm gì khác noài việc mang theo cô bé đi làm.
Cô nhóc biết chị gái bị bệnh thì vội lấy hết số kẹo sữa Thỏ Trắng mà mình giấu ra ngoài, còn dặn dò cách một cánh cửa: “Chị ơi, chị muốn nghỉ ngơi cho khỏe thì không được xuống giường, không được dùng quạt, cũng không được ăn thịt, nhưng chị đừng lo, mấy hôm nay em sẽ giúp chị ăn nhiều thịt hơn.”
Bạch Du: “...”
Làm em gái mà, còn quan tâm người khác nữa.
Niệm Niệm: “Cám ơn em gái, em tốt quá.”
Được rồi, một đứa dám nói, một đứa dám trả lời.
Sau khi giao Niệm Niệm cho bà nội, Bạch Du lập tức dẫn cô nhóc tới công xã đi làm.
Lần đầu tiên cô nhóc theo mẹ đi làn nên vô vùng hưng phấn.
Bạch Du cài ghế trẻ em vào thanh ngang phía trước xe đạp, sau khi chắc chắn đã ổn định thì đặt cô nhóc vào, cô nhóc phấn khích đạp chân loạn xạ, trên đường còn kèm thêm mười nghìn cậu hỏi tại sao…
“Mẹ, tại sao bầu trời là màu xanh ạ?”
“Mẹ, tại sao con chuồn chuồn lại bay vậy?”
“Mẹ, tại sao xe đạp lại nhanh hơn người đi bộ thế?”
“Mẹ…”
Chẳng trách có cách gọi “trẻ con là gánh nặng ngọt ngào”, từ nhà tới công xã, miệng cô nhóc nói liên tục, Bạch Du hận không thể biến thân thành một quyển [Một Vạn Câu Hỏi Tại Sao].
May mà sau khi tới công xã, sự chú ý của cô nhóc đã nhanh chóng bị những vật khác hấp dẫn đi.
TBC
Đứa trẻ này đúng là một người hòa đồng, chẳng mấy chốc đã làm quen với mọi người trong công xưởng, người trẻ thì gọi là dì, người lớn tuổi thì gọi là bà nội, còn ngọt hơn mật, chẳng mấy chốc, hai túi nhỏ của cô bé đã đầy ắp kẹo mọi người cho.
Nhà chủ nhiệm Vương chỉ có năm đứa cháu trai, không có cháu gái nên thấy cô nhóc thì bà ấy thèm không chịu được: “Ôi, tôi thấy chủ nhiệm Bạch đã xinh lắm rồi, không ngờ con gái cô còn xinh hơn, nhìn cái khuôn mặt nhỏ này, lớn lên chắc chắn không đùa được đâu!”
“Cám ơn bà nội.”
Cô nhóc cười tít cả mắt, đi qua hôn chủ nhiệm Vương một cái.
Điều này khiến chủ nhiệm Vương vui lắm, lập tức chạy về nhà lấy hết đồ ăn vặt mua cho mấy đứa cháu đến văn phòng.
Được cho ăn một vòng, bụng cô nhóc cũng tròn theo.
Sau khi bắt đầu đi làm, Bạch Du cũng không dám để cô bé đến kho hàng, bên đó bụi nhiều, hít vào không tốt cho phổi, hơn nữa còn có mấy máy mài điện, lỡ tay bị thương thì không phải chuyện đùa.
Nhưng có rất nhiều xã viên mang vỏ sò đến công xã, lần đầu thu vỏ sò, Mã Tái Nam và Hạ Hải Sinh đều không biết tiêu chuẩn, Triệu Kí Thu thấy cô bận quá nên chủ động đưa cô nhóc đến công văn phòng của mình.
Trở về đảo Quỳnh Châu mấy ngày nay, nhà họ Ngũ thỉnh thoảng lại gửi một số đồ đến nhà Bạch Du, phần lớn những đồ đó đều là Ngũ Hiểu Đường làm cho Niệm Niệm.
Dường như Ngũ Hiểu Đường xem Niệm Niệm như con gái ruột của mình, luôn rất quan tâm tới Niệm Niệm, từ quần áo đến đồ chơi, đến đủ loại bánh ngọt, cô ấy đều muốn giữ lại đồ tốt này cho Niệm Niệm.
Bởi vì trạng thái tinh thần của Ngũ Hiểu Đường vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nên nhà họ Ngũ không dám dẫn cô ấy tới, nhưng Niệm Niệm là một đứa trẻ rất biết đồng cảm và tốt bụng, mỗi lần nhận được đồ thì cô bé đều chuẩn bị quà đáp lại.