Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 723

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:13:58
Lượt xem: 15

Bạch Du: "Đó là điều đương nhiên, chuyện này bí thư ký Âu Dương đừng lo. Chồng tôi là quân nhân, tôi biết rõ hơn ai hết việc gì không thể làm, chuyện gì không thể động tới, tôi nhất định sẽ không làm chuyện trái pháp luật đâu.”

Nghe vậy, Âu Dương Văn Khiên cũng yên tâm.

Sau khi bàn chuyện hội chợ Quảng Châu xong, hai người quay về làm việc của mình.

Mọi người trong nhà máy đều bận rộn, cho đến khi hoàng hôn phủ kín bầu trời, mọi người đều được thúc giục tan làm.

Mã Tái Nam đang gánh một cân thịt lợn do nhà xưởng phát, thấy sướng đến độ muốn bay lên luôn, vừa đi vừa nhảy cẫng lên.

Vừa về đến thôn, mắt bác gái trong thôn lập tức sáng như đèn pha, chú ý ngay cân thịt lợn trong tay cô ấy.

Giống như ruồi ngửi thấy mùi thịt, mấy bác gái đó lập tức vây quanh, ánh mắt dán chặt vào miếng thịt lợn.

“Chiêu Đệ à, nhà máy của cháu trả lương rồi hả? Mua nhiều thịt lợn như vậy, tiền lương hẳn là khá cao phải không? Nhà máy của cháu còn tuyển người không thế? Bác bảo con gái bác tới làm với cháu, chúng ta đều là người cùng thôn, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Chắc chắn là đã phát tiền lương rồi. Nhiều thịt lợn như vậy, ít nhất cũng phải một cân nhỉ, tương lai của Chiêu Đệ đúng là càng ngày càng xán lạn nha. Trước đây không phải bác đã giới thiệu cháu trai của bác cho cháu sao? Cháu trai bác là người vừa thật thà vừa thương vợ. Nếu không thì bác sắp xếp gặp cho các cháu gặp nhau lần nữa nhé?”

“Chiêu Đệ à, mấy bác đã gần nửa năm không ngửi thấy mùi thịt rồi, chỗ thịt lợn này có thể cắt cho bác một miếng được không? Bác cũng không lấy nhiều đâu, nửa lòng bàn tay là đủ rồi.”

Mã Tái Nam nhìn mọi người: “Bác Vương, nhà máy chưa trả lương, nhưng nhà máy đã nhận được đơn hàng nên gửi cho chúng cháu một cân thịt lợn. Khi có đơn hàng thì mới trả tiền lương cho chúng cháu. Nhà xưởng của chúng cháu tạm thời không tuyển người. Trước đây con gái bác còn mắng cháu là sói mắt trắng mà, còn gọi cháu là sao chổi nữa, cháu chưa kiện cô ta là may rồi, sao có thể giới thiệu cô ta tới nhà xưởng được chứ.”

Bác Vương: “...”

“Bác Lâm à, nếu cháu trai của bác thương vợ thì vợ cũ của ông ta đã không bị đánh chết! Hơn nữa, ông ta cũng đã gần năm mươi tuổi rồi, cháu không biết ông ta có phải là người thành thật hay không, nhưng cháu có thể thấy ông ta đã rất già rồi đó.”

Bác Lâm: “...”

“Còn bác Thái nữa, không phải tuần trước nhà bác vừa ăn thịt lợn sao? Sao lại nói là chưa ngửi thấy mùi thịt thế? Con trai bác không biết hiếu thảo với bác à?”

Bác Thái: “...”

Sau một hồi nói liên tiếp không ngừng, Mã Tái Nam đã khiến cho đám người đó cứng họng không nói nên lời.

Cô ấy biết sau ngày hôm nay, mấy bác gái đó nhất định sẽ chê cô ấy vô dụng, nhưng cô ấy không quan tâm, cuối cùng cô ấy cũng có thể nuôi sống gia đình mình, từ hôm nay trở đi, cô ấy sẽ không còn phải nhìn mặt người khác để sống nữa!

Bất chấp vẻ mặt đen như đ.í.t nồi của mấy bác gái kia, Mã Tái Nam mang theo thịt lợn trở về nhà.

TBC

Ba em gái thấy thịt lợn thì đã lao tới ngay, thấy còn vui hơn cả Tết nữa.

“Chị ơi, có thịt lợn! Em muốn ăn thịt lợn! Chị ơi, tối nay phải nấu hết thịt lợn nhé!”

Câu này là bé út Lai Đệ nói, lúc này đang nhìn miếng thịt lợn trên tay chị mình mà nuốt miếng ừng ực.

Cô bé là người còi cọc nhất trong số các chị em, ngoài việc không được ăn uống đầy đủ, đáng chú ý nhất vẫn là căn bệnh cô bé có từ lúc trong bụng mẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-723.html.]

Mã Tái Nam nhìn khuôn mặt gầy gò của cô bé, đưa tay chạm vào mái tóc cháy vàng thưa thớt của cô bé, mũi cay cay nói: “Được rồi, lát nữa chị sẽ nấu hết thịt, xong sẽ cho em ăn thịt lợn nhé!”

Lai Đệ nghe vậy, đôi mắt vô hồn lần đầu tiên sáng lên, vui vẻ vỗ đôi tay nhỏ bé: “Tuyệt quá, có thịt để ăn rồi!”

Phán Đệ và Tưởng Đệ vui tới mức cười chỉ thấy răng chứ không thấy mắt đâu.

Mã Tú Lan lau nước mắt trên khóe mắt: “Đưa thịt cho mẹ, mẹ đi làm. Con làm việc cả ngày rồi nên nghỉ ngơi chút đi.”

Mã Tái Nam ôm lấy vai của bà: “Mẹ, cuối tháng này con sẽ có lương, con có mười lăm đồng đó! Trả lương xong con sẽ mua sữa mạch nha cho mẹ và các em để bồi bổ!”

Mã Tú Lan nghe vậy, trong lòng vừa vui mừng vừa an tâm, nhưng lại lắc đầu: “Không cần mua sữa mạch nha đâu, sức khỏe của mẹ tốt, không cần bồi bổ, tiền lương thì con cứ cầm mua mấy bộ quần áo đẹp trước đi, sau này con phải làm việc với đồng chí Bạch, nếu cứ ăn mặc rách rưới thì người khác sẽ coi thường con đấy.”

Mặc dù cô ấy không hiểu cái đạo lý sắm áo trước mới sắm người này, nhưng người thấp cổ bé họng thì sẽ có sự khôn ngoan của người thấp bé.

Ngoại hình có thể từ từ, bây giờ việc quan trọng nhất là làm phải là người đứng vững bên cạnh Bạch Du, chỉ có đứng vững, thì sau này cô ấy sẽ không bao giờ phải lo ăn không đủ no nữa.

Mã Tái Nam chưa kịp trả lời thì chợt nghe Phán Đệ bĩu môi: “Chị cả, em nghe người ta nói nhà chị Bạch Du rất giàu, có nhiều quần áo đẹp. Chẳng phải chị nói chị ta rất tốt với chị sao? Vậy thì chị ta sao lại không mua quần áo mới cho chị, hoặc cho chị quần áo của chị ấy, thay vì để chị ăn mặc rách rưới như vậy, còn mình thì ăn mặc đẹp đẽ. Theo em thấy, thật ra chị ta cũng chẳng đối xử tốt gì với chị!

“Bốp” một tiếng.

Phán Đệ vừa nói xong, trán đã bị chị gái mình gõ một cái.

Mặt Mã Tái Nam lập tức trầm xuống, nghiêm nghị nhìn cô bé: “Ai nói với em những lời này? Em có biết bây giờ mình trông giống ai không?”

Mã Tái Nam luôn yêu thương các em gái của mình. Trước kia khi làm việc ở nhà khách, cô ấy hay lén giấu một chút đồ ăn để mang về nhà. Phán Đệ là chị lớn, cũng là được một tay Mã Tái Nam nuôi, nên hai chị em cũng thân nhất.

Chính vì thế mà lúc nãy Phán Đệ mới dám nói ra những lời đó, nhưng cô bé không ngờ chị mình lại tức giận đến thế, còn đưa tay đánh mình. Đôi mắt cô bé ngấn lệ, nhưng không phải là hối hận và sợ hãi, mà là vẻ cứng đầu và bướng bỉnh.

Mã Tái Nam thấy cô bé như thế thì càng tức: “Em trông giống hệt bà nội vậy, vừa tham lam vừa xấu tính!”

Lúc nãy Phán Đệ còn tỏ ra không phục, nhưng khi nghe chị gái nói mình giống bà, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà oà khóc": “Em không có giống bà, em không giống bà mà!”

Mã Tái Nam không dỗ cô bé, mà liếc nhìn hai em gái còn lại và mẹ mình: “Chị không biết ai đã nói với em những lời này, cũng không biết trong nhà có bao nhiêu người có suy nghĩ giống em, nhưng hôm nay chị nói ở đây, nếu ai còn dám nói xấu Bạch Du lần nữa, thì đừng trách chị sau này không thèm quan tâm!”

Mặt Mã Tú Lan tái nhợt, hai tay không khỏi run rẩy: “Chiêu Đệ, em gái con còn nhỏ, nó chưa hiểu chuyện nên không cần phải làm ầm ĩ thế. Hơn nữa, nó làm vậy là vì nghĩ cho con…”

Sắc mặt của Mã Tái Nam cũng không vì thế mà dịu đi: “Nó không hiểu? Chẳng lẽ mẹ cũng không hiểu sao? Trước kia chúng ta sống cuộc sống như thế nào, bây giờ chúng ta đang sống ra sao, người khác không biết, chả lẽ mọi người cũng không sao? Rồi trước đây Bạch Du đã giúp chúng ta bao nhiêu lần, mọi người không biết ơn thì thôi, trái lại còn oán giận vì cô ấy vì không mua quần áo cho con? Đây là đạo lý gì vậy? Vừa rồi bác Thái nói nửa năm nay chưa ngửi thấy mùi thịt, vậy con có nên đưa thịt lợn cho bà ta ăn không, nếu không thì sẽ không phải là người tốt sao?”

“Và sau này đừng nói là nghĩ cho con nữa. Con không cần phải vô liêm sỉ như vậy! Nếu mọi người thực sự muốn tốt cho con thì có thể tự kiếm tiền để mua quần áo cho con, thay vì chỉ xin đồ của người khác!”

Mã Tú Lan bị con gái nói cho cứng họng không đáp lại được.

Ba em gái cũng không dám tỏ vẻ hờn dỗi gì.

Mã Tái Nam: “Gần đây con học được một câu, lòng tham vô đáy, rắn mà lại muốn nuốt voi. Nghĩa là một số người quá tham lam, không bao giờ biết thỏa mãn, hơn nữa còn không biết biết ơn chắc chắn sẽ phải gánh chịu hậu quả về sau! Phán Đệ, giờ em không còn nhỏ nữa, năm nay em đã mười ba tuổi rồi, không còn là một đứa trẻ nữa, đây là lần đầu tiên chị nói những lời này, cũng sẽ là lần cuối cùng. Nếu không bỏ cái tính này đi, sau này chị sẽ không coi em là em gái chị nữa!”

Loading...