Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 718
Cập nhật lúc: 2025-03-30 15:13:48
Lượt xem: 18
Nói xong, ông ta lấy ra từ trong túi vài tờ giấy, để mọi người nhìn rõ, ông ta còn cố ý mở tờ giấy ra cho mọi người xem.
Chỉ thấy trên đó chằng chịt chữ ký và dấu vân tay màu đỏ, xem ra ông ta không nói dối, nhiều chữ ký và dấu vân tay như vậy, thôn Hà gia đúng là toàn thôn nhất trí thông qua rút lui.
Giống như đại đội trưởng Hà mong muốn, sau khi mọi người nhìn thấy đơn xin rút lui, trong lòng bắt đầu chùn bước.
TBC
Không ít người xì xào bàn tán.
“Toàn thôn của đội sản xuất thôn Hà gia đều rút lui, hay là chúng ta cũng rút lui đi?”
“Tôi cũng đang suy nghĩ chuyện này, cô nhìn công xưởng đã mở được nửa tháng, mà nữa xu cũng không phát, một người mua cũng chẳng có, tôi cảm thấy xông xưởng này chắc chắn không mở được!”
“Đúng vậy, nếu như giống như đại đội trưởng Hà nói, lỡ như công xưởng đóng cửa thì khoản tiền vay ngân hàng có phải xã viên như chúng ta phải cùng nhau trả không?”
“Bí thư nói cậu ấy sẽ trả một mình rồi, nhưng nhiều tiền như vậy, cậu ấy trả nổi sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn ép chúng ta cùng nhau trả à.”
Nghe mọi người bàn tán, đại đội trưởng Hà càng đắc ý hơn: “Không phải tôi nói lời cay đắng, chỉ là trong thời gian này mọi người cũng thấy rồi, muốn đơn hàng thì không có đơn hàng, muốn lương thì chẳng có lương, thậm chí ngay cả một người mua đến xem sản phẩm cũng không có, mấy người còn muốn bán được hàng à, đúng là mơ giữa ban ngày, tôi khuyên mấy người tốt nhất là nhanh chóng rút lui đi, nếu không thì sau này hối hận cũng không kịp!”
Tiếng nói vừa duawst đã có vài người bị thuyết phục.
“Chủ nhiệm Bạch, chúng tôi cũng muốn rút lui!”
“Tôi cũng muốn rút lui!”
“Tôi cũng…”
Bạch Du không hoảng hốt không vội vàng, lấy danh sách rút lui từ trong tay đại đội trưởng Hà, sau đó nhìn những người đó nói: “Mấy người muốn rút lui đúng không, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì đến đây ký tên mình, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở mọi người trước, sau khi công xưởng phát triển, bất kể thuê thợ hay là những việc khác, tất cả không liên quan với mọi người, mấy người có chấp nhận không?”
Nghe Bạch Du nói vậy, một số người lại bắt đầu d.a.o động, còn bận rộn hơn cả cỏ trên tường.
Tuy nhiên, sau khi đại đội trưởng Hà nhiều lần kích động một cách mỉa mai, cuối cùng hai đội sản xuất khác có hai mươi người tuyên bố tự nguyện rút lui, trong đó có hai người đã tham gia đào tạo nửa tháng.
Bạch Du cũng không khuyên, chỉ để họ ký tên của mình trên giấy, những người không biết chữ thì đóng dấu vân tay.
Thấy không ít người bị mình thuyết phục, đội trưởng Hà không giấu được vẻ đắc ý trên khuôn mặt, tất nhiên ông ta cũng không muốn giấu, nếu lúc này sau lưng ông ta có đuôi thì cái đuôi đó đã sớm vểnh lên trời rồi.
Ông ta nhìn Bạch Du mà không ngừng cố gắng giễu cợt: “Nghe nói lần này chủ nhiệm Bạch đến thành phố Quảng tìm khách hàng, nhưng có nhận được đơn đặt hàng không? Chẳng lẽ một thứ cũng không bán được à?”
Ngay tại lúc này, một tràng tiếng chuông xe đạp vang lên.
Mọi người nghiêng đầu nhìn thì thấy là Âu Dương Văn Khiên đi họp ở huyện về.
Âu Dương Văn Khiên còn chưa vào công xã đã nghe đại đội trưởng Hà dẫn người đến gây chuyện, để nhanh chóng quay về, chiếc xe đạp của anh ta suýt nữa đã đạp ra tia lửa.
Vào lúc này nghe được sự giễu cợt của đại đội trưởng Hà, anh ta nghiêm mặt nói: “Đại độ trưởng Hà, nếu đội sản xuất của mấy người đã rút khỏi công xưởng, thì ông bớt can thiệp vào chuyện của công xưởng này đi!”
Da mặt đại đội trưởng Hà còn dày hơn tường thành: “Mặc dù chúng tôi rút lui rồi nhưng dù gì cũng là một công xã, tôi quan tâm một chút cũng không được sao?”
Âu Dương Văn Khiên nghe vậy thì mặt đen như đ.í.t nồi.
Vào lúc này giong nói của Bạch Du lại vang lên: “Bí thư Âu Dương về thật đúng lúc, vừa lúc tôi có tin tức tốt muốn nói với anh, lần này đi thành phố Quảng, chúng tôi đã đạt được thỏa thuận hợp tác ban đầu với cửa hàng Hữu Nghị, bán ngay cho thương nhân nước ngoài ba mươi đơn hàng, ngoài ra cửa hàng Hữu Nghị còn bổ sung thêm bảy mươi đơn hàng thành phẩm, nói cách khác, lần này chúng ta đã nhận được một trăm đơn hàng thành phẩm, tổng số là hai nghìn đồng.”
Lời này vừa nói ra, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Rất nhanh sau đó, mọi người ồ lên.
“Vừa rồi tôi có nghe nhầm không, cửa hàng Hữu Nghị đặt hàng của công xưởng chúng ta?”
“Ông trời ơi, đơn hàng hai nghìn đồng! Chủ nhiệm Bạch thật là lợi hợi!”
“Quả nhiên chủ nhiệm Bạch rất lợi hại, hàng chưa làm ra đã bán được ba mươi cái rồi, sau này còn lo không có ai mua sao?”
Đại đội trưởng Hà ngẩn người: “Không thể nào, chủ nhiệm Bạch, vì mặt mũi của mình mà cô nói dối mọi người đúng không?”
Bạch Du lấy hợp đồng đặt hàng từ túi đeo chéo quân đội ra, đưa con dấu của cửa hàng Hữu Nghị trên đó cho mọi người xem: “Nếu đọc không hiểu chữ thì vẫn có thể hiểu con dấu nhỉ?”
Con dấu là không thể làm giả, nếu không sẽ thuộc về phạm tội.
Giống như Bạch Du đã nói, không hiểu chữ không sao, chỉ cần hiểu con dấu là được!
Xung quanh lại một lần nữa ồn ào.
“Tuyệt quá, tôi vẫn chưa rút khỏi xưởng!”
“Đúng vậy, vừa rồi tôi suýt nữa đã tin lời đại đội trưởng Hà, chút nữa đã muốn rút lui rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-718.html.]
“Những người đã rút lui lúc nãy, bây giờ có phải hối hận muốn tát vào mặt mình không?”
Đại đội trưởng Hà: “...”
Người đã rút lui: “...”
Thấy đại đội trưởng Hà bị đánh vào mặt, trong lòng nhóm người chủ nhiệm Vương cảm thấy sảng khoái.
Nhưng vẫn chưa hết, chỉ nghe Âu Dương Văn Khiên ho một tiếng rồi nói: “Tôi cũng có một tin tốt muốn thông báo với mọi người, trước đây chủ nhiệm Bạch đã đề xuất chúng ta nộp đơn tham gia Hội chợ Quảng, có lẽ nhiều người ở đây chưa nghe đến Hội chợ Quảng, nói một cách đơn giản thì đó là triển lãm do quốc gia chúng ta tổ chức tại thành phố Quảng hai lần mỗi năm, mỗi lần triển lãm đều có thương nhân nước ngoài từ khắp nơi trên thế giới đến triển lãm để mua hàng, đặt hàng, tôi thấy ý kiến của chủ nhiệm Bạch rất hay, nên đã nộp tác phẩm lên để đăng ký và hôm nay kết quả đã có, chúng ta, đã được chấp thuận đăng ký vào tháng Mười này, nhà máy điêu khắc vỏ sò của chúng ta có thể tham gia Hội chợ Quảng!”
Mọi người: “!”
Đại đội trường Hà: “...”
Người đã rút lui: “...”
Đại đội trưởng Hà vừa nghe Âu Dương Văn Khiên nhắc đến Hội chợ Quảng, trong lòng đã thấy không ổn rồi, quả nhiên là không ổn thật.
Nhưng vẫn chưa hết.
Chỉ thấy Bạch Du liếc nhìn ông ta, ánh mắt đó khiến ông ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, tiếp theo là giọng nói trong trẻo của cô…
“Còn một tin tốt nữa, vì đã nhận được đơn đặt hàng nên sau này có thể sẽ có vô số đơn đặt hàng, cho nên chúng ta cần rất nhiều vỏ sò, bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi sẽ thu mua vỏ sò với giá một đồng cho mười cân, vỏ sò có hình dạng đặc biệt, bảo quản nguyên vẹn sẽ có giá khác, ngoài ra hiện tại chúng tôi chỉ chấp nhận vỏ sò do đội sản xuất Xuân Phong và đội sản xuất Hùng Ưng giao nộp, nói cách khác, đội sản xuất thôn Hà gia và những xã viên đã tự nguyện rút lui vừa nãy không được tham gia hàng mục này.”
Đại đội trưởng Hà: “...”
Người đã rút lui: “...”
Đại đội trưởng Hà sững người, hồi lâu không nhúc nhích.
Ông ta có nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi mấy mảnh vỏ sò ghép lại thì có tác dụng gì chứ? Không ăn được, cũng chẳng dùng được, tại sao lại có người bỏ tiền ra mua?
Đã thế vừa bán ba mươi cái xong lại nhận được đơn đặt hàng một trăm cái, thu về hơn hai ngàn đồng rồi. Vừa nãy ông ta có nhìn thấy đơn giá trong đơn đặt hàng, cái đắt nhất cũng phải hai mươi đồng đấy!
Bỏ ra hai mươi đồng mua một thứ chẳng ăn được cũng chẳng dùng được, đám người nước ngoài kia điên hết rồi à? Hay bị cửa kẹp vào đầu? Dù có nhiều tiền cũng không thể tiêu pha phung phí thế chứ?
Mới đầu ông ta chẳng hề đánh giá cao dự án này, cảm thấy chắc chắn sẽ lỗ vốn nặng nề nên chẳng do dự rút lui khỏi quá trình xây dựng nhà máy, còn kéo theo cả đội sản xuất của mình rút lui.
Nhưng bây giờ nhà máy vừa đi vào hoạt động đã hợp tác với cửa hàng Hữu Nghị, còn được đi tham gia Hội chợ Quảng. Điều này đồng nghĩa với việc sau này sẽ ngày càng có thêm nhiều đơn hàng. Nhưng Bạch Du lại đưa ra quy định không nhận những người đã rút lui khỏi nhà máy, ngay cả vỏ sò cũng không nhận.
Ông ta nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết một khi người của đội sản xuất biết được chuyện này, ông ta sẽ bị mắng chửi thậm tệ đến mức nào.
Ông ta càng nghĩ càng run rẩy.
Vốn định cầu xin Âu Dương Văn Khiên tha thứ, coi như chưa từng có chuyện ông ta tự nguyện rời khỏi nhà máy, cho phép đội sản xuất của bọn họ gia nhập vào việc xây dựng nhà máy. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng đầy mỉa mai của Bạch Du, những lời muốn nói cứ mắc kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra một chữ nào.
Không chỉ mình đại đội trưởng Hà hối hận mà những người vừa bị ông ta giật dây, cổ vũ rời khỏi nhà máy cũng hối hận đến xanh ruột rồi.
Đại đội trưởng Hà sĩ diện không dám mở miệng nhưng đối với những người khác thì tiền quan trọng hơn sĩ diện nhiều. Thế nên bọn họ lần lượt cầu xin Âu Dương Văn Khiên.
"Bí thư, chúng tôi sai rồi, đáng ra chúng tôi không nên rút lui vì lời nói của đại đội trưởng Hà, cầu xin anh cho chúng tôi quay lại đi!"
"Cầu xin anh cho chúng tôi quay lại, chúng ta cam đoan sau này sẽ không bao giờ nghe lời đại đội trưởng Hà nữa đâu!"
"Bí thư, tôi và Tiểu Phương đã tham gia huấn luyện được nửa tháng rồi, bây giờ có đơn đặt hàng, nếu nhà máy phải tuyển thêm người mới thì chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian hơn. Hay anh cho chúng tôi quay về đi, sau này chuyện gì chúng tôi cũng nghe theo anh hết!"
"Không được, quy định là quy định! Hôm nay mọi người có thể rời khỏi chỉ vì mấy câu của đại đội trưởng Hà thì sau này cũng có thể từ bỏ nhà máy vì chuyện khác."
Bình thường Âu Dương Văn Khiên rất dễ tính, bao giờ cũng đặt lợi ích của xã viên lên đầu, nhưng lần này lại từ chối rất dứt khoát.
Anh ta thấy mặc dù đại đội trưởng Hà có trách nhiệm trong chuyện này nhưng vấn đề mấu chốt nằm ở những người này. Bọn họ không có chính kiến, dễ dàng nghe theo lời nói của người khác mà không suy xét kỹ càng, vừa mới nghe mấy câu nói đã lựa chọn rời đi. Những người như vậy có khi đến một ngày nào đó sẽ bị người ta mua chuộc, sau đó làm ra chuyện có hại cho nhà máy và công xã.
Thế nên anh ta không thể mềm lòng được, đoán chắc Bạch Du cũng vậy.
Mọi người thấy không thuyết phục được Âu Dương Văn Khiên thì lại quay sang Bạch Du.
Bọn họ nghĩ Bạch Du là phụ nữ, còn là một cô gái trẻ tuổi, chắc chắn da mặt rất mỏng, bọn họ chỉ cần nói nài nỉ vài câu có khi cô sẽ đồng ý.
"Chủ nhiệm Bạch, cầu xin cô đó! Tôi có mẹ già tám mươi tuổi phải chăm, dưới có con trai ba tuổi cần nuôi nấng, tôi thật sự rất cần công việc này!"
Vừa mới dứt lời đã có người cười nói: "Lão Quải, mẹ anh c.h.ế.t từ mười năm trước rồi mà? Anh lợi dụng mẹ thế chẳng lẽ không sợ đêm nay bà ấy quay về tìm anh à?"
Nghe vậy, mọi người có mặt cười rộ lên.
Cái người được gọi là lão Quải xấu hổ gãi đầu, lén lút lủi khỏi đám đông.