Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 715
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:13:17
Lượt xem: 16
Mặc dù Mã Tái Nam không biết chuyện gì xảy ra nhưng cô ấy vẫn làm theo.
Quản lý cung tiêu xã vốn bề bộn công việc, sau khi nghe xong yêu cầu này đã không suy nghĩ gì mà đồng ý luôn, còn giúp dặn dò người bán hàng cũng đừng nói.
Vì vậy, khi Nha Nha ở bệnh viện rửa sạch vết thương (lòng bàn tay bị trầy xước một chút), cũng mua kem que và kẹo sữa Thỏ Trắng để an ủi, Ngô Hiếu Nghi mới nhớ ra mình còn một đứa con trai vẫn đang ở cửa cung tiêu xã.
Cô ta vội vàng bế Nha Nha quay lại cung tiêu xã nhưng còn nào còn bóng ai nữa, ngay cả vết m.á.u trên mặt đất cũng được lau sạch sẽ.
Nhưng lúc này Ngô Hiếu Nghi vẫn chưa hoảng, người bị biển hiệu của cung tiêu xã rơi trúng, hơn nữa lúc đó người bán hàng của cung tiêu xã đã ra ngoài nên cô ta mới dám bỏ con trai ở đó mặc kệ.
Cho nên cô ta rất bình tĩnh chạy đi tìm người bán hàng của cung tiêu xã, kết quả lại nghe được…
“Chẳng phải đứa nhỏ đã được người nhà của cô dẫn đi rồi sao?”
Ngô Hiếu Nghi nghe xong lời này thì sửng sốt, vô thức cho rằng con trai đã được mẹ chồng bế đi, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng, cô ta sợ mẹ chồng sẽ mắng mình nên ở ngoài lang thang đến khi trời tối hẳn mới về, còn dẫn Nha Nha đi ăn tối ở nhà hàng Quốc Doanh.
Mẹ Tập ở nhà đã đợi rất sốt ruột, thấy cô ta về một mình, đôi mắt lập tức trợn tròn như chuông đồng, kéo cánh tay cô ta hỏi liên hồi: “Thừa Thừa đâu? Sao Thừa Thừa không trở về với cô?”
Ngô Hiếu Nghi lại lần nữa ngẩn người, lúng ta lúng túng nói: "Chẳng phải Thừa Thừa đã được mẹ dẫn về rồi sao?”
Mẹ Mẫu: “Đứa nhỏ là cô dẫn ra ngoài, tôi dẫn nó về từ khi nào chứ, bây giờ Thừa Thừa đang ở đâu? Cô nói rõ cho tôi?”
Lúc này Ngô Hiểu Nghi mới luống cuống.
Cô ta nghĩ đến chuyện lần trước con trai suýt bị kẻ bắt cóc bế đi, cả người không kìm được mà run rẩy.
Đêm đó, nhà họ Tập trải qua trong hỗn loạn.
Sau khi mẹ Tập biết con dâu bỏ một mình cháu trai ở cửa cung tiêu xã, người vốn chưa bao giờ đánh người cũng không nhịn được nữa, bà ấy tát mạnh vào mặt cô ta.
Mặt Ngô Hiểu Nghi bị đánh sưng nhưng một chữ cũng không dám chống lại.
Sau khi Mẹ Tập đánh xong một cái tát thì bà ấy cũng không đoái hoài tới việc tiếp tục dạy dỗ cô ta nữa, mà bà ấy vội vàng chạy tới cung tiêu xã tìm quản lý hỏi cho rõ, nhưng cung tiêu xã đã đóng cửa nên bà ấy không biết nên đi đâu tìm người cả, tới cục cảnh sát báo án thì lại được báo là tạm thời không thể lập án, thứ nhất là thời gian mất tích của đứa trẻ không đủ dài, thứ hai là người bán hàng của cung tiêu xã đã báo rõ là đứa trẻ tự nguyện đi với người khác, vậy nói rõ chẳng phải là bị kẻ buôn người dẫn đi sao.
Mẹ Tập lo lắng đến nỗi miệng nổi bọng nước.
Nhà họ Tập không phải người thành phố Quảng, ở đây cũng không có họ hàng nên mẹ Tập nghi ngờ là Ngô Hiểu Ngọc đã giấu đứa nhỏ đi, nhưng khoảng thời gian này Ngô Hiếu Ngọc hoàn toàn không ở thành phố Quảng, nhà mẹ nuôi của Ngô Hiếu Ngọc cũng đã tới tìm nhưng bà ấy cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tập Lục Thừa.
Trong sự kinh hoảng, Ngô Hiếu Nghi chợt nghĩ tới Bạch Du, sau đó vội vã chạy tới nhà Bạch Du tìm người, nhưng Bạch Du đã nghĩ đến điều này từ sớm, cho nên cô và Mã Tái Nam đã ở lại bệnh viện cả đêm.
Mẹ Tập không tìm được người, không thể làm gì khác là trút toàn bộ lửa giận lên người Ngô Hiếu Nghi khiến cả hai bên má của Ngô Hiếu Nghi đều bị đánh sưng.
Mãi đến ngày hôm sau khi Tập Hiểu Đông đi công tác về, anh ấy mới hỏi được tin tức về Tập Lục Thừa từ miệng quản lý cung tiêu xã.
Khi mọi người vội vã chạy đến bệnh viện thì Bạch Du đang đút cho Tập Lục Thừa ăn hoành thánh mua từ tiệm cơm bệnh viện.
Các món ăn ở tiệm cơm bệnh viện này không ngon lắm nhưng hoành thánh lại ngon một cách bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-715.html.]
Vỏ hoành thánh mỏng như tờ giấy, nước dùng xương lợn đậm đà thơm ngon, những chiếc vỏ hoành thánh trong suốt như những quả bóng nhỏ nổi lềnh bềnh bên trong, không biết nhân bên trong có thêm gia vị gì mà khi ăn có vị như thịt gà, hương vị ngon đến không thể chê vào đâu được, bên trên còn rắc một nắm hành lá xanh tươi, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.
Bạch Du cảm thấy trong số những món hoành thánh cô từng ăn, hoành thánh do tiệm cơm bệnh viện làm có thể xếp vào top ba.
TBC
Mặt Tập Lục Thừa đỏ bừng, liên tục há miệng ăn những miếng hoành thánh mà cô Bạch đút cho.
Thực ra cậu bé cảm thấy mình là một đứa trẻ lớn rồi, với lại mình bị gãy chân chứ đâu phải bị gãy tay, vẫn có thể tự ăn nhưng cảm giác được người khác cưng chiều như một đứa trẻ thực sự quá tuyệt vời, tuyệt vời đến mức cậu bé không thể nói ra lời từ chối.
Khi cả nhà họ Tập gồm ba người bước vào thì họ đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Ánh sáng vàng rực của buổi sáng sớm tràn vào từng khoảng lớn từ cửa sổ, Bạch Du cầm thìa múc một miếng hoành thánh đút vào miệng Tập Lục Thừa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tập Lục Thừa đỏ bừng như quả táo nhưng rõ ràng có thể thấy, cậu bé rất hưởng thụ, đôi mắt dài hẹp tràn đầy ý cười.
Nhưng rất nhanh cảnh tưởng ấm áp này đã bị phá vỡ.
Ngô Hiếu Nghi vừa nhìn thấy cảnh này, cơn thịnh nộ trong lòng cô ta bùng phát.
Cô ta lo lắng sợ hãi suốt cả một đêm, còn bị mẹ chồng tát cho hai cái, tới bây giờ mặt vẫn còn sưng, mà Bạch Du thì hay rồi, tự ý chủ trương dẫn con của cô ta đi mà không nói tiếng nào cả, chắc chắn là Bạch Du cố tình!
Hơn nữa, khi thấy Tập Lục Thừa nhìn Bạch Du bằng ánh mắt trẻ con, cảm gác này khiến cho cô ta rất khó chịu.
Cho nên cô ta không chút suy nghĩ đã chạy tới chỉ thẳng vào mũi Bạch Du mắng: “Đồng chí Bạch, cô tự ý dẫn con tôi đi, còn cố tình không cho chúng tôi biết, rốt cuộc cô làm như vậy là có dụng ý gì?”
Bạch Du hời hợt liếc nhind cô ta: “Tôi có dụng ý gì?”
Nói rồi cô hất tung bát hoành thánh trên tay, nửa bát hoành thánh còn lại đổ ập vào mặt Ngô Hiếu Nghi.
Sắc mặt Ngô Hiếu Nghi chợt thay đổi, miệng phát ra tiếng hét như lợn bị chọc tiết: “A a a… Cô dám hất nước vào tôi?”
Nhiệt độ súp hoành thánh không hề cao nên khi hất vào mặt sẽ không bỏng da, nhưng tổn thương do bị tát vào mặt thì vô cùng lớn.
Ngô Hiếu Nghi cũng là người được cả nhà cưng chiều từ bé, tối hôm qua bị mẹ chồng tát cô ta hai cái mà không dám chống lại, đó là do bản thân cô ta đã làm chuyện sai, nhưng Bạch Du chỉ là một người ngoài thì dựa vào đâu mà đối xử với cô ta như vậy?
Ngô Hiếu Nghi tức đến muốn chết, giơ tay lên muốn táy Bạch Du nhưng đã bị Mã Tái Nam nắm chặt cổ tay…
“Nếu cô dám đánh Bạch Du thì đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Người đàn bà này vứt con mình, sao còn có mặt mũi mà tới trách Bạch Du thế?
Mã Tái Nam không giỏi đàm phán nhưng nói về đánh nhau thì cô dám nhận mình đứng thứ hai, không ai trong thôn dám nhận mình đứng nhất, từ nhỏ đến lớn cô đều coi mình là con trai, những đứa con trai trong thôn cơ bản đều bị cô đánh.
Ngô Hiếu Nghi bị nắm c.h.ặ.t t.a.y đến phát đau, tức giận đến mức kêu la như sấm: “Cô mau buông tôi ra!”
Bạch Du lại trực tiếp khinh thường cô ta, nhìn về phía Tập Hiểu Đông và mẹ Tập đang đứng nói: “Ngô Hiểu Nghi nói không sai, là tôi cố tình dẫn người đi, cũng cố tình không báo cho mọi người.”
Mẹ Tập có hơi không rõ: “Đồng chí Bạch, tại sao cô phải làm như vậy?”
Ở trong ấn tượng của bà ấy, Bạch Du là một người hiền lành hiểu chuyện, sao đột nhiên lại trở thành như vậy?