Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 714
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:13:15
Lượt xem: 14
Bạch Du đẩy đám người ra: “Làm phiền nhường đường, tôi là người thân của bé trai.”
Nghe nói là người thân của cậu bé, đám đông nhanh chóng nhường đường.
Tập Lục Thừa nhìn thấy Bạch Du, cậu bé không kìm được nữa, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, không giống như những đứa trẻ khác khóc, cậu bé chỉ rơi nước mắt chứ không khóc thành tiếng, nhưng chính vì vậy mà càng khiến người ta đau lòng.
Bản tính lương thiện của Bạch Du như bị cái gì đó đ.â.m một cái, cô ngồi xuống sờ vào khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé: “Không sao, không phải sợ, cô Bạch tới rồi.”
Bởi vì lời này của cô mà Tập Lục Thừa càng khóc dữ dội hơn, đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cậu bé không muốn khóc, nhưng vừa nhìn thấy Bạch Du thì cậu bé đã không kìm nén được nữa.
Thật là mất mặt, nhưng cậu bé chỉ khóc lần này thôi, sau này cậu bé tuyệt đối nhất định sẽ không khóc nữa.
Mọi người thấy dáng vẻ nước mắt hạt lớn hạt nhỏ của Tập Lục Thừa rơi xuống, lỗ mũi đều không khỏi ê ẩm.
Bạch Du kiểm tra vết thương của cậu bé một cách đơn giản, tấm biển rơi xuống sượt qua trán cậu, khiến trán cậu bé bị trầy xước nên m.á.u chảy đầy mặt nhưng vết thương này thực ra không quá nghiêm trọng, nghiêm trọng hơn là ở chân cậu bé, cô chỉ chạm nhẹ mà cậu bé đã kêu lên đau đớn, có lẽ là bị gãy xương.
Nhớ tới dáng vẻ Ngô Hiểu Nghi bế con gái của Ngô Hiểu Ngọc chạy như điên, Bạch Du càng nghĩ càng tức.
Cô có thể hiểu được Ngô Hiếu Nghi có tình cảm với Nha Nha, dù sao cũng nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, ngay cả khi nuôi một con mèo hay một con chó, nuôi lâu rồi cũng có tình cảm, nhưng Tập Lục Thừa là con trai ruột của cô ta, hơn nữa từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ như vậy, nếu cô ta không bị nước vào não thì nên bù đắp cho con trai mình trước, mọi chuyện đều phải đặt Tập Lục Thừa lên hàng đầu.
Nếu cô ta có thể làm được điều đó, tin rằng nhà họ Tập cũng sẽ không ngăn cản cô ta liên lạc và gặp mặt Nha Nha, dù sao ngoài mối quan hệ mẹ con trước đây, thì cô ta vẫn là dì ruột của Nha Nha, mối quan hệ huyết thống như vậy là không thể cắt đứt.
Nhưng cô ta lại chọn một con đường cực đoan và ngu ngốc nhất.
Bạch Du hít sâu một hơi để đè nén lửa giận trong lòng xuống, ngẩng đầu nhìn mọi người hỏi: “Đứa nhỏ bị bảng hiệu của cung tiêu xã rớt trúng bị thương rồi. Người phụ trách của cung tiêu xã đâu? Tại sao tới bây giò vẫn chưa thấy ai đi ra?”
Một đồng chí nữ mặc đồng phục của người bán hàng vội nói: “Đã cho người đi mời quản lý rồi, chắc sẽ đến ngay thôi.”
Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên vội vã chạy ra từ cung tiêu xã, có lẽ vì chạy quá vội nên trán đầy mồ hôi, mũi đỏ ửng càng đỏ hơn.
May mà người quản lý này không tệ, biết là biển hiệu của cung tiêu xã rơi trúng người, không chối bỏ trách nhiệm mà vội vàng bế Tập Lục Thừa lên định đưa đến bệnh viện.
Gần đó có hai bệnh viện, bệnh viện gần nhất ở bên tay phải, cũng là bệnh viện mà Ngô Hiếu Nghi đến.
Bạch Du bảo người quản lý đưa người đến bệnh viện bên tay trái, cô muốn xem bao giờ Ngô Hiếu Nghi mới nhớ đến đứa con trai Tập Lục Thừa này.
Đến bệnh viện, sau khi bác sĩ đã kiểm tra chi tiết cho Tập Lục Thừa, xác nhận chân trái bị gãy xương, trán và những chỗ khác bị thương ngoài da, quản lý cung tiêu xã lập tức làm thủ tục nhập viện, còn thanh toán tiền.
Về khoản bồi thường sau này, Bạch Du nói đợi đứa nhỏ xuất viện rồi hãy để người nhà đến nói chuyện với cung tiêu xã.
Ngoài trừ ban đầu Tập Lục Thừa khóc dữ dội, sau đó cảm xúc dần bình tĩnh lại, một lần nữa trở lại vẻ điềm tĩnh và chín chắn như trước.
Chỉ là đứa nhỏ mới năm tuổi, tính tình đáng lẽ phải ngây thơ hoạt bát, đều tại hai chị em họ Ngô, chẳng có ai nên hồn cả.
Mã Tái Nam lẽn kéo Bạch Du hỏi: “Đứa nhỏ này thật sự bị mẹ ghẻ ngược đãi ư? Vậy cha của nó đâu, mặc kệ nó sao?”
Bạch Du: “Không phải mẹ ghẻ, là mẹ ruột.”
Mặt Mã Tái Nam đầy vẻ hoảng sợ: “Sao có thể? Trên đời này lại còn có người không yêu con trai sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-714.html.]
Cô ấy lớn từng này mới chỉ thấy trọng nam khinh nữ, cũng từng thấy thương con gái nhưng dù có thương thế nào cũng không bằng con trai, nhiều nhất là khi con gái xuất giá thì cho thêm của hồi môn nhưng tài sản trong nhà thì phần lớn đều để lại cho con trai.
Cô ấy và ba người em gái chính là nạn nhân của tư tưởng trọng nam khinh nữ, ngay cả tên cũng được đặt để sinh con trai, nếu họ có thể gặp được cha mẹ trọng nữ khinh nam, thật không dám tin họ sẽ là những cô gái hạnh phúc đến nhường nào.
Bạch Du lại liếc mắt: “Nếu cô ta chỉ thương con gái thì cũng đành thôi, nhưng cô bé đó không phải con ruột của cô ta, mà là con của em gái sinh đôi của cô ta, nói cách khác, cô ta chỉ là dì của bé gái thôi.”
Lúc này, Mã Tái Nam kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất.
TBC
Vừa rồi cô ấy tưởng người phụ nữ kia thương con gái hơn đã đủ khiến cô ấy ngạc nhiên rồi, không ngờ lại không thương con trai mình, mà đi thương cháu gái?
Đầu óc của người đàn bà bị cửa kẹp sao?
Trừ lý do này, cô ấy thật sự không nghĩ được lý do nào khác nữa.
Quản lý của cung tiêu xã còn có chuyện phải làm nên để lại hai tờ đại đoàn kết và phiếu lương thực, phiếu thịt, sau đó rời đi, Bạch Du sợ Mã Tái Nam lại nói ra những lời khiến Tập Lục Thừa khó chịu nên bảo cô ấy đi mua ít bánh kẹo và trái cây về.
Sau khi Mã Tái Nam đi, Bạch Du mới bắt đầu hỏi chuyện đã xảy ra vào hôm nay: “Lục Thừa, cháu nói cho cô Bạch biết, chuyện xảy ra vừa rồi, với lại mẹ cháu thường xuyên gặp mặt Nha Nha sao?”
Tập Lục Thừa cụp hàng mi dài, không lên tiếng.
Bạch Du cũng không ép cậu bé, cô nghĩ rằng nếu cậu bé không muốn nói thì thôi nhưng một lúc sau, Tập Lục Thừa vẫn lên tiếng.
“Mẹ thường xuyên đi gặp Nha Nha, mẹ nói với bà nội là dẫn cháu đi dạo hoặc mua đồ, nhưng thật ra là đi gặp Nha Nha.”
Mỗi lần gặp mặt cô ta đều ôm hôn Nha Nha, còn gọi cô bé là bảo bối nhưng cho tới bây giờ cô ta chưa từng đối xử với cậu bé như vậy.
Hơn nữa, lần nào cô ta cũng mua rất nhiều đồ ăn ngon thức uống ngon cho Nha Nha, mặc dù cô ta cũng sẽ mua cho cậu bé, mà mỗi lần cô ta mua đồ cho cậu bé thì đều giống hệt với Nha Nha, nhưng cậu bé không hề thích uống nước ngọt, cũng chẳng thích ăn đồ chua.
“?”
Bạch Du ngẩn người, nhớ lại lần trước đến nhà họ Tập, mẹ Tập kể chuyện Ngô Hiếu Nghi đưa con đi dạo: “Cho nên lần trước bọn cô tới nhà cháu, bên noài mẹ cháu nói dẫn cháu đi dạo, nhưng thật ra là lấy cháu làm cái cớ che giấu để đi gặp Nha Nha sao?”
Tập Lục Thừa gật cái đầu nhỏ, đôi môi mím chặt thành một đường.
Ngọn lửa giận dữ trước đó bị Bạch Du dập tắt lại bùng lên: “Vậy thì lúc nãy, lúc nãy thực ra mẹ cháu đã biết cháu bị thương, đúng không?”
Tập Lục Thừa lại lần nữa gật đầu nhỏ, cúi mắt, nhỏ giọng nói: “Ban đầu có lẽ bảng hiệu rơi trúng lên người Nha Nha, nhưng mẹ che cho em ấy, hơn nữa…”
Bạch Du nhíu mày: “Còn gì nữa?”
“Hơn nữa bởi vì mẹ vội bảo vệ Nha Nha, cho nên vô tình đụng vào người của cháu, cháu không đứng vững nên ngã xuống đất, sau đó đã bị bảng hiệu rơi trúng.”
Bạch Du: “...”
Vào lúc này, nếu Ngô Hiếu Nghi ở trước mặt cô thì cô chắc chắn sẽ tát cô ta hai cái.
Bạch Du sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Mấy ngày nay cháu cứ tạm thời ở cùng cô Bạch đi.”
Tập Lục Thừa khéo léo gật đầu.
Bạch Du quyết định cho Ngô Hiếu Nghi một bài học, cho nên chờ tới khi Mã Tái Nam trở lại thì cô lập tức bảo cô ấy tới tìm quản lý của cung tiêu xã kia, sau đó nói với ông ấy nếu lát nữa có một người phụ nữ quay lại hỏi chuyện của Tập Lục Thừa, hãy nói với cô ta là không biết.