Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 710
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:13:07
Lượt xem: 8
Bạch Du không ngờ chú gác cổng lại dễ dụ như vậy, chỉ nói vài lời dễ nghe mà chưa gì ông ấy đã lật hết bài ra rồi.
Tuy nhiên, lần này cô không đến đây để mua đồ mà là có chuyện muốn hỏi chú gác cổng: “Chú ơi, lần này chúng tôi không đến đây để mua đồ mà là muốn hợp tác với trung tâm thương mại Hữu Nghị. Trong trường hợp này, chú xem chúng tôi nên tìm ai là ổn nhất?”
Chú gác cổng liếc nhìn cô: “Hợp tác? Các cô muốn hợp tác cái gì? Tôi nói cho các cô nghe, điều kiện tuyển chọn của Trung tâm thương mại Hữu Nghị rất nghiêm ngặt. Nhà xưởng muốn hợp tác với Trung tâm mua sắm Hữu Nghị đếm mười ngón tay cũng không hết. Nếu các cô không có thứ gì tốt thì quay về đi, đừng lãng phí thời gian ở đây.”
Bạch Du nhanh chóng bảo Mã Tái Nam lấy tác phẩm điêu khắc bằng vỏ sò từ trong vali ra.
Lần này cô mang đến 3 tác phẩm khác nhau: “Thuyền buồm cưỡi gió đạp sóng”, “Mọi năm sung túc” và “Tiên hoa súng”.
Tác phẩm “Thuyền buồm cưỡi gió đạp sóng” đầu tiên mang phong cách phương Tây, phù hợp hơn với thẩm mỹ của thị trường nước ngoài, trong khi đó “Mọi năm sung túc” lại rất phù hợp với thẩm mỹ truyền thống của Trung Hoa.
TBC
Còn “Tiên hoa súng” thì dựa trên một câu chuyện thần thoại. Cả bố cục và thành phẩm đều sống động như thật. Cô tin dù là theo thẩm mỹ trong hay ngoài nước, đều sẽ ấn tượng nó.
Chú gác cổng nhìn thấy thứ cô lấy ra, đôi mắt nhỏ sáng lên: “Này, thứ này lạ quá, được khắc từ đá à?”
Bạch Du tiếp tục ra vẻ nịnh nọt như vừa rồi: “Chú quả là có mắt nhìn độc đáo. Hầu hết mọi người đều không thể nhận ra đó là đồ điêu khắc đâu.”
Chú gác cổng dương dương tự đắc: “Đương nhiên rồi, cũng không phải tôi khoe khoang chứ, lão Hồ tôi đây đã khắp nơi, biết nhiều thứ còn hơn mấy người trẻ tuổi như các cô cộng lại đấy. Tuy nhiên chú nói thật với cô, mặc dù thứ này của cô có cách khắc rất độc đáo, nhưng trung tâm thương mại Hữu nghị đã ký hợp đồng với bên khác từ lâu, nếu các cô đến sớm một hai tháng thì tốt rồi.”
Bức điêu khắc trên đá đó là do cháu trai của ông ấy ký hợp đồng, các bức chạm khắc đều là voi, rùa, cú, tiểu hòa thượng, hoa... Mặc dù những thứ đó trông không tinh xảo bằng những tác phẩm mà đồng chí nữ này mang đến, màu sắc cũng không rực rỡ bằng, nhưng tất cả đều được khắc trên đá, do đó chắc chắn cháu trai của ông ấy sẽ không ký thêm một hợp đồng nào nữa đâu.
Cháu trai của ông ấy nói thứ này bán không hề dễ, một tháng nhiều lắm chỉ có thể bán một hai món. Cho nên anh ấy định sau khi hết hạn hợp đồng sẽ không gia hạn thêm nữa, vì thế ông ấy cảm thấy đồng chí nữ này sẽ không có cơ hội được đâu.
Bạch Du mỉm cười nói: “Chắc là chú đang nói về đồ chạm khắc trên đá, chính là loại dùng đá tảng để nguyên liệu để điêu khắc nhỉ. Nhưng trên tay tôi không phải được khắc từ đá mà là từ vỏ sò, rất khác với đá.”
Chú gác cổng nghe vậy liền trợn tròn mắt, đôi mắt to bằng hạt đậu xanh mở lớn hơn rất nhiều: “Vỏ sò? Cô nói những thứ này đều làm bằng vỏ sò ư?”
Mặc dù ông ấy đã từng thấy rất nhiều thứ, nhưng đúng là chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì được khắc từ vỏ sò cả.
Bạch Du gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi đến từ đảo Quỳnh Châu. Bên đó thứ không thiếu nhất chính là vỏ sò. Trên bãi biển có rất nhiều vỏ sò không ai thèm nhặt, tôi thấy khá lãng phí nên liền nghĩ nếu thứ này có thể được sử dụng để làm thành đồ thủ công mỹ nghệ thì có thể giúp tăng thu nhập cho người dân đảo Quỳnh Châu. Người dân đảo Quỳnh Châu thực sự rất nghèo, còn có nhiều người vẫn không đủ ăn.”
Bình thường lúc Bạch Du đang nói Mã Tái Nam sẽ không ngắt lời, nhưng khi nghe được lời này, cô ấy lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng, chúng tôi ở đó thật sự rất nghèo, chưa nói tới nhà khác, riêng nhà chúng tôi thôi, tôi, mẹ và các chị đã không được mua quần áo mới nhiều năm rồi!”
Chú gác cổng thực sự tin khi nghe câu này. Bộ quần áo Mã Tái Nam đang mặc đã được giặt tới bạc màu, chỗ khuỷu tay còn dùng vải cùng màu vá lỗ chỗ. Đây là người ở quê nghèo nhất mà ông ấy từng thấy.
Nghĩ vậy, ông ấy dùng ánh mắt thông cảm nhìn cô ấy, hỏi: “Vậy cha cô đâu? Tại sao không nghe cô nhắc đến, đã qua đời rồi sao?”
Mã Tái Nam ngừng lại, rồi gật đầu: “Đúng, ông ấy đã c.h.ế.t rồi.”
Dù cha cô ấy vẫn chưa chết, nhưng trong mắt mấy chị em cô ấy, ông ta chẳng khác gì đã c.h.ế.t cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-710.html.]
Nói cách khác, ông ta nên c.h.ế.t đi thì tốt hơn, ít nhất họ sẽ không phải bị mắng là đồ sói mắt trắng, không có lương tâm vì ông ta nữa.
Chú gác cổng nghe xong càng thông cảm hơn, suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ cho người đưa các cô đi gặp cháu tôi, chỉ là tôi nói thẳng trước, có gặp được hay không tùy thuộc vào bản thân các cô, nếu có chuyện gì thì mấy cô đừng có trách móc tôi đấy!”
Tuy giám đốc bán hàng là cháu trai của ông ấy, nhưng việc ký hợp đồng với ai ông ấy không can thiệp được, chưa kể công việc gác cổng của ông ấy là nhờ cháu trai tìm cho. Nếu ông ấy dám nhúng tay vào chuyện khác, bị phát hiện ra là đứa cháu ấy sẽ cho ông ấy về quê ngay.
Bạch Du lập tức cười nói: “Đó là tất nhiên, chú đã giới thiệu với chúng tôi rồi, chuyện sau đó làm sao có thể làm phiền chú được chứ? Nếu việc này thành công thì sẽ là công lao của chú, nhưng nếu không làm được thì chúng tôi cũng sẽ chẳng biết xấu hổ đến trước mặt chú trách móc đâu!”
Lời này nói ra quả thật khiến người ta thấy rất thoải mái.
Chú gác cổng không chần chừ gì nữa, gọi một thanh niên ở quầy đến và bảo anh ta đưa Bạch Du và Mã Tái Nam tới văn phòng của cháu trai mình.
Bạch Du vội vàng cảm ơn, quyết định dù sau đó có thành công hay không thì cũng sẽ mua chút đồ ăn nhẹ để cảm ơn chú gác cổng.
Đây là một mối quan hệ tốt. Kể cả lần này không có tác dụng thì nói không chừng ngày nào đó vẫn cần dùng tới.
Thanh niên dẫn đường cho hai người Bạch Du nhìn qua chỉ mới ngoài hai mươi, lúc nhìn thấy mặt Bạch Du thì tai và cổ đột nhiên đỏ bừng.
Anh ta bảo mình họ Dương, mọi người thường gọi anh ta là Tiểu Dương.
Nói xong, anh ta lén nhìn Bạch Du một cái, mặt càng đỏ hơn, giống như thiếu nữ mới yêu vậy.
Tuy rằng anh ta nhìn không hề thô tục hay gây khó chịu, nhưng Bạch Du không muốn tự mình rước nợ đào hoa, vì vậy làm ra vẻ vô tình nói với Mã Tái Nam: “Trung tâm thương mại Hữu nghị ở Quảng Thành lớn thật, lát nữa tôi sẽ đưa con gái tới đây mua sắm.”
Mã Tái Nam không hề nhận ra có gì đó không đúng lắm, gật đầu đồng ý: “Đúng là lớn thật, lớn gấp mấy lần Cung Tiêu Xã bên đó của chúng ta. Lần này cô không đưa Minh Thư theo, trông cô bé có vẻ dỗi lắm đấy. Không thì lát nữa cô mua vài thứ về dỗ cô bé đi.”
Bạch Du mỉm cười: “Ý hay đấy.”
Tiểu Dương ở một bên cảm giác như bị sét đánh.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, cũng là lần đầu tiên động lòng, nhưng không ngờ người ta đã kết hôn, còn có một cô con gái nữa.
“Rắc” một tiếng.
Là tiếng trái tim tan vỡ đó.
Từ tầng một đến tầng ba của trung tâm thương mại Hữu Nghị đều là khu mua sắm, văn phòng giám đốc bán hàng ở tầng bốn.
Bạch Du và Mã Tái Nam theo Tiểu Dương lên tầng bốn. Đúng lúc giám đốc Hồ đang ở trong văn phòng, nhưng lúc này anh ta có vẻ rất bận rộn, nghe Tiểu Dương nói xong thì bảo Bạch Du và Mã Tái Nam ngồi trên băng ghế bên ngoài, đợi anh ta xong việc thì nói sau.
Giám đốc Hồ trông khoảng chừng ba bảy ba tám tuổi, có khuôn mặt tròn và đôi mắt nhỏ, trông hơi giống chú gác cổng. Anh ta cao khoảng 1m7, không cao cũng không gầy, không có gì gây ấn tượng cả, là kiểu người không nổi bật trong đám đông.