Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 708

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:13:03
Lượt xem: 11

Trình Đại Phúc tức tới độ m.á.u sôi sùng sục, quay người cầm ghế muốn đánh Khương Tuệ Quân.

Đúng lúc này, một nhóm người đột nhiên từ ngoài cửa xông vào, lập tức đẩy Trình Đại Phúc xuống đất.

Trình Đại Phúc tức tới mức mặt đen hơn đáy nồi: "Tụi bây thả ông đây ra, ông đây phải c.h.ế.t con khốn xấu xí đó!"

Còn dám nhổ nước miếng vào mặt mình, hôm nay mình không đánh cô ta tới khi quỳ xuống xin tha thì mình sẽ theo họ cô ta luôn.

Chủ nhiệm Vương nhổ một cái vào Trình Đại Phúc: "Ngược đãi trẻ em và phụ nữ, Trình Đại Phúc, anh đợi đến nông trường để lao động cải tạo đi!"

Đương nhiên Trình Đại Phúc nhận ra chủ nhiệm Vương là ai, nhưng anh ta nhất quyết không chịu nhận: “Tôi đánh vợ con tôi, dù đồng chí cảnh sát có đến cũng không làm gì được tôi đâu?!”

TBC

Anh ta không tin Khương Tuệ Quân sẽ để các đồng chí cảnh sát bắt mình. Anh ta là trụ cột duy nhất của gia đình, nếu không có anh ta, cái nhà này cũng tan nát thôi.

Bạch Du đi theo sau chủ nhiệm Vương, lạnh lùng nhìn Trình Đại Phúc: "Nếu anh không sợ thì tôi sẽ giúp anh."

Vừa nói, cô vừa quay người bảo Mã Tái Nam đạp xe đi tố cáo.

Mã Tái Nam đáp lời, lập tức đi ngay.

Trình Đại Phúc không ngờ người phụ nữ trước mặt lại bảo người đi tố cáo thật, anh ta không khỏi hoảng sợ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Các người thả tôi mau, con là do tôi sinh, tôi muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, tôi dạy dỗ vợ với con gái mình thì có lỗi gì chứ"

Hai thanh niên đè lên người Trình Đại Phúc nhìn Bạch Du.

Bạch Du: “Tiếp tục giữ chặt anh ta, đợi đồng chí cảnh sát tới rồi mới thả.”

Thì ra vừa rồi Bạch Du và Mã Tái Nam đang đến đội sản xuất Xuân Phong để tìm Khương Tuệ Quân, chủ nhiệm Vương của Hội Liên hiệp Phụ nữ sau khi biết chuyện cũng bảo muốn theo cùng, bà ta còn cho biết một tin, đó là chồng của Khương Tuệ Quân thường hay đánh đập người trong nhà, do đó bà ta lo Khương Tuệ Quân đang bị đánh.

Không ngờ chủ nhiệm Vương đã đúng, họ còn chưa tới cửa mà đã thấy một cô bé bị đánh văng vào cạnh cửa, tên đàn ông kia còn muốn dùng ghế đánh Khương Tuệ Quân.

Bạch Du lập tức gọi ngay hai chàng trai trẻ đến, bảo họ trấn áp Trình Đại Phúc, khi mọi chuyện xong xuôi thì cô sẽ đưa cho mỗi người một đồng.

Chỉ cần trấn áp người là đã dễ dàng kiếm được một đồng, chuyện tốt như vậy ai không dám mới là đồ ngốc.

Vì vậy, hai chàng trai trẻ không chần chờ liền lao tới đè Trình Đại Phúc xuống, lúc này nếu không được Bạch Du cho phép, hai người nhất định sẽ không thả Trình Đại Phúc ra.

Các đồng chí cảnh sát sẽ không đến nhanh như vậy được, nên Bạch Du và Khương Tuệ Quân đã bế Đại Nha đến trạm y tế để băng bó vết thương.

Vết thương có hơi sâu, Đại Nha chảy m.á.u rất nhiều, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn chút máu, trông vô cùng đáng thương.

Nhưng cũng may là bác sĩ nói không có bị thương tới xương hay bộ phận nào khác, chỉ cần cầm m.á.u rồi sau đó bồi bổ thêm là được.

Sau khi bác sĩ trạm y tế rời đi, Khương Tuệ Quân ôm con gái và lặng lẽ khóc.

Bạch Du nhìn cô ấy, hỏi: "Đồng chí Khương, sau này cô có dự tính gì chưa?"

Khương Tuệ Quân nghe vậy thì không nhúc nhích hồi lâu. Ngay lúc Bạch Du cho rằng cô ấy sẽ bỏ qua thì cô ấy lại ngẩng đầu lên và nhìn Bạch Du, gằn từng chữ một: "Đồng chí Bạch, nếu tôi muốn ly hôn, cô và xã có giúp tôi và con gái tôi không?”

Bạch Du nhìn cô ấy, khóe môi hơi nhếch lên: "Nhất định!"

Mới nãy cô còn nghĩ Khương Tuệ Quân sẽ giống như bao người phụ nữ khác ở thời đại này, cho dù có bị đánh c.h.ế.t nửa cái mạng, thà uống thuốc trừ sâu hay nhảy cầu thì cũng sẽ không ly hôn.

Nhưng may là, Khương Tuệ Quân đã không làm cô thất vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-708.html.]

Khương Tuệ Quân hít sâu một hơi, tựa như đã hạ quyết tâm: "Được, vậy tôi liền ly hôn tên súc sinh đó!"

Vì Khương Tuệ Quân quyết không nói đỡ cho Trình Đại Phúc, cuối cùng Trình Đại Phúc đã bị bắt và đưa đến nông trường để lao động cải tạo.

Không chỉ vậy, Khương Tuệ Quân còn nhất quyết đòi ly hôn với Trình Đại Phúc.

Khi cha mẹ của Khương Tuệ Quân biết được chuyện này thì đã chạy đến làm ầm ĩ mắng cô ấy, nói cô ấy đã làm mất hết mặt mũi nhà mẹ, nhất là cha của Khương Tuệ Quân, nếu không có mọi người ngăn lại, chắc chắn ông ta sẽ đánh c.h.ế.t Khương Tuệ Quân.

Cuối cùng, ông ta cay nghiệt nói rằng, nếu Khương Tuệ Quân dám ly hôn, ông ta sẽ không nhận cô ấy là con gái nữa.

Nhưng lần này Khương Tuệ Quân đã quyết tâm ly hôn.

Bạch Du vốn là chờ nhân công được đào tạo một tháng rồi mới đến Quảng Thành tìm người mua.

Nhưng hiện tại xem ra không thể chờ được nữa, nếu không có kết quả thì lòng người sẽ bất ổn ngay.

Vì vậy, sau khi giải quyết xong chuyện của Khương Tuệ Quân, Bạch Du bảo Mã Tái Nam lấy hai bộ quần áo sạch, sau đó cùng mình lên đường đến Quảng Thành tìm người mua.

Gió biển trộn lẫn mùi tanh ập đến, con đường từ Quảng Thành đến đảo Quỳnh Châu này, Bạch Du đã không còn xa lạ.

Nhưng đối với Mã Tái Nam mà nói thì đây là lần đầu tiên cô ấy đến Quảng Thành, cũng có thể nói đây là lần đầu tiên cô ấy rời khỏi đảo Quỳnh Châu.

Cô ấy vịn vào lan can trên boong tàu, hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, mặt đỏ bừng hưng phấn, cảm giác như mắt không nhìn đủ: “Rõ ràng chúng ta đều đi thuyền ra biển, nhưng cảm giác lại không giống chút nào!”

Rời bến câu cá thường xuất phát vào khoảng một hoặc hai giờ sáng. Lúc đó trời vẫn còn rất tối, nhìn ra ngoài chỉ thấy tối đen như mực. Buổi tối nhìn ra biển không chỉ khó thấy, mà còn mang lại cảm giác đáng sợ không nói nên lời, lần nào cô ấy cũng lo mình sẽ bị ngã.

Hơn nữa lúc đi câu cá thì cũng không có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp. Nhưng bây giờ không giống vậy, trời trong xanh, biển cũng xanh thẳm, nhìn xa xa biển và trời như nối liền với nhau, trông đẹp cực kỳ.

Khi đến Quảng Thành, mắt của Mã Tái Nam đã hoa hết cả lên: “Khó trách mọi người đều muốn đến Quảng Thành. So với Quảng Thành thì đảo Quỳnh Châu giống như vùng nông thôn vậy. Nhà ở đây cao như thế, hơn nữa đường phố còn được phủ xi măng, lúc trời mưa cũng sẽ không có mấy cái ổ gà dính đầy bùn đất, thật tuyệt!”

Lúc Bạch Du đưa cô ấy về nhà thì miệng cô ấy đã không khép lại nổi nữa, có thể nhét được một quả trứng vào luôn: “Bạch Du, đây là nhà cô thuê ở Quảng Thành sao? Nhà này quá rộng rồi đó! Tiền thuê chắc cũng đắt lắm phải không?”

Ôi trời ơi, cả đời cô ấy chưa nhìn thấy một ngôi nhà đẹp như vậy bao giờ.

Ngôi nhà gỗ ba tầng vừa mới tinh vừa cao lớn, tầng hai còn có sân phơi rộng, vườn có đủ loại cây đủ loại hoa, giống như xứ sở thần tiên ở nhân gian vậy. Căn nhà đẹp đẽ như thế, cô ấy có mơ cũng không dám.

Bạch Du lắc đầu: “Không phải thuê, là mua.”

Mã Tái Nam: “!!!”

Mua hả!!!

Cái này tốn bao nhiêu tiền thế?!

Cô biết Giang Lâm và Bạch Du đều xuất thân từ gia đình cán bộ ở thủ đô, biết gia cảnh của họ là thứ mà cô ấy muốn cũng không thể có, nhưng không ngờ họ lại giàu có như vậy!

Huhuhu, lại là một ngày nữa để ghen tị với người khác.

Bạch Du nhìn cô ấy và nói: “Nhưng khi về đừng nói cho ai biết nhé. Nếu có ai hỏi thì chỉ cần nói tôi thuê một căn nhà nhỏ một phòng ở Quảng Thành là được.”

Kỳ thật cô có thể nói cho đối phương biết nhà này là bạn của Giang Lâm thuê, như vậy sẽ an toàn hơn, nhưng cô không muốn làm thế.

Thứ nhất, cô muốn đào tạo để Mã Tái Nam làm trợ lý của mình, do đó dù sao chuyện này cũng không thể giấu được. Thứ hai, coi như đây cũng là một bài kiểm tra, nếu ngay cả chuyện này cô ấy mà cũng không giữ bí mật được, thì mấy chuyện sau này không cần nghĩ cũng biết.

Loading...