Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 703
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:12:54
Lượt xem: 6
Tiếng khóc của Mao Minh khiến Bạch Du lấy lại tinh thần từ đáy tuyệt vọng, một lúc lâu sau, cô mới kiếm lại giọng nói của mình: “Tôi không sao, cảm ơn đồng chí Mao.”
Bạch Du không biết mình phải quay về thế nào.
Rõ ràng là thời tiết nóng như thiêu đốt, cô lại chảy đầy mồ hôi lạnh, răng cũng lạnh tới mức run rẩy.
Cô có nên tới kiếm ủy viên chính trị Tôn, có thể hỏi được nhiều tin tức liên quan tới Giang Lâm, một tia lý trí còn sót lại nói cho cô biết, bây giờ cô không thể tới quấy rầy ủy viên chính trị Tôn.
Tình huống nguy cấp thế này, đừng nói là ủy viên chính trị Tôn không có thời gian gặp cô, cho dù có thì cũng là chuyện liên quan tới cơ mật quân sự, chắc chắn ông ấy sẽ không nói nhiều tin tức cho cô biết, vả lại nếu muốn Giang Lâm thì phải dựa vào Hải quân, dựa vào quốc gia.
Thế nên không thể tới được, bây giờ việc cô có thể làm là yên lặng chờ đợi, tin tưởng quốc gia, tin tưởng quân đội, tin tưởng bọn họ sẽ đưa Giang Lâm về.
Nhưng Bạch Du không thể yên lặng được.
Trong lòng của cô giống như có trăm triệu con kiến cắn xé trái tim của cô, khiến cô đau tới mức không thở được.
Sau đó cô nhớ tới Tạ Húc Đông.
Đêm đó cô tới kiếm Tạ Húc Đông, lúc ấy anh ấy bị cô dọa giật nảy mình, bây giờ ngẫm lại, chắc chắn là anh ấy đã biết việc Giang Lâm xảy ra chuyện.
Nghĩ vậy, bước chân của cô rẽ ngang, đi về phía nhà họ Tạ.
Cô còn chưa đi tới nhà họ Tạ, từ xa cô đã nghe thấy tiếng khóc của Tôn Tường Vy.
Trái tim của cô ngạt thở một lần nữa, đừng nói là ngay cả Tạ Húc Đông cũng gặp chuyện không may rồi?
Bạch Du ngạc nhiên đứng yên tại chỗ, một lúc sau vẫn không nhúc nhích.
Cô không biết mình có nên vào không nên trực tiếp rời khỏi.
Nhưng một giây sau Tôn Tường Vy đã bước từ trong nhà cả, đôi mắt của cô ta đỏ bừng vì khóc, mí mắt sưng to như quả óc chó, cô ta có chút sững sờ khi nhìn thấy Bạch Du nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của Bạch Du, chẳng mấy chốc cô ta đã biết.
Hai người nhìn nhau rất lâu, không ai lên tiếng.
Cuối cùng Tôn Tường Vy không kiềm được mà lên tiếng trước: “Có… Có phải cậu đã biết rồi không?”
Bạch Du gật đầu, cô nhìn cô ta rồi hỏi từng chữ: “Cậu biết từ khi nào? Tại sao lại không chịu nói cho mình?”
Trên mặt Tôn Tường Vy lóe lên vẻ chột dạ: “Hai ngày trước mình nghe trộm ở chỗ bác cả của mình nhưng mình không dám nói cho cậu nghe, Tạ Húc Đông cũng không chịu nói cho mình, xin lỗi! Mình xin lỗi Bạch Du!”
Không phải là cô ta cố ý giấu giếm Bạch Du nhưng bác cả của cô ta đã ra lệnh, không cho tuyên truyền ra bên ngoài nên cô ta không dám nói.
Nhưng Bạch Du là bạn thân của cô ta, cô ta lại giấu giếm chuyện như thế với cô, cô ta cảm thấy mình làm không đúng.
Bạch Du không so đo với cô ta vì chuyện đã giấu mình, dù sao bây giờ so đo những chuyện này cũng không có tác dụng, cô khựng lại rồi nói: “Sau đó thì sao? Sau đó cậu có nghe tin tức khác có liên quan tới Giang Lâm không?”
Ban đầu Tôn Tường Vy lắc đầu nhưng ngay sau đó lại gật đầu: “Quận đôi cho hai biên đội tới quần đảo Dược Nam để làm nhiệm vụ, nói không chừng chẳng mấy chốc nữa Giang Lâm sẽ về, cậu không cần phải lo lắng.”
Cuối cùng cũng nghe được tin tức tốt.
Mặc dù biết chắc chắn quân đội sẽ sắp xếp người tới cứu nhưng không nhận được tin tức xác thật, trái tim của cô sẽ luôn treo ở trên. Bây giờ nghe Tôn Tường Vy nói như thế, Bạch Du cảm thấy trái tim c.h.ế.t lặng của mình cũng có chút cảm giác.
Nhưng không chờ cô hỏi thêm thì Tôn Tường Vy đã bật khóc lần nữa: “Tên khốn Tạ Húc Đông kia đã chủ động xin theo biên đội để làm nhiệm vụ, tên khốn kia nói thế mình cũng phải đi huhuhu…”
Ngộ nhỡ tên khốn kia xảy ra chuyện không may, chẳng phải là cô ta sẽ trở thành góa phụ ư?
Đôi anh em Cẩu Đản và Dương Đản cũng sẽ trở thành cô nhi không có cha!
Tên khốn Tạ Húc Đông kia, chẳng lẽ không thể suy nghĩ cho ba mẹ con cô ta một chút ư?
Ngộ nhỡ anh ấy thật sự xảy ra, vậy bảo ba mẹ con cô ta phải làm đây, huhuhu…
Sau khi biết Tạ Húc Đông chủ động làm nhiệm vụ, trong lòng Bạch Du cảm động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-703.html.]
Cô không biết phải an ủi Tôn Tường Vy thế nào, cuối cùng chỉ có thể bước tới ôm đối phương.
Khi trở về nhà, vẻ mặt Bạch Du không có bất cứ chỗ nào không đúng cả.
Cô nấu cơm giống như ngày thường, chơi với con và bà nội, sau đó cho cô nhóc tắm rửa rồi đưa cô bé đi ngủ.
Cho tới khi trời tối vắng người, sau khi cả nhà đều ngủ, cô mới lấy mền che người lại rồi thầm khóc.
***
Trong bóng tối, một tiếng “Bộp” vang lên, Giang Lâm thành công làm trật khớp vai của mình.
Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống trán của anh, anh đau tới mức khuôn mặt co giật.
Nhưng anh không ngây ra quá lâu, chẳng mấy chốc đã chuyển động không tiếng động nào trên sàn nhà.
TBC
Phó đoàn trưởng Vương ở bên cạnh chậm nửa nhịp mới nhận ra động tĩnh bên phía anh, anh ấy vừa mừng vừa sợ nói: “Sao anh cử động được vậy?”
Giang Lâm tiếp tục lăn qua lăn lại, làm lỏng dây thừng: “Tôi tự làm trật khớp cánh tay của mình.”
Trong bóng tối, giọng nói của anh bình tĩnh tới mức đáng sợ.
Nghe vậy, phó đoàn trưởng Vương ngạc nhiên: “Anh tàn nhẫn quá!”
Nhưng đôi mắt của anh ấy cũng phát sáng trong bóng tối.
Sau khi làm trật khớp một cánh tay, dây thừng buộc chặt trên người Giang Lâm cũng lỏng ra, đồng nghĩa với việc Giang Lâm có thể thoát khỏi dây thừng.
Nói một cách khác, bọn anh được cứu rồi!
Một giây sau, Giang Lâm dùng răng kéo sợi dây thừng, dây thừng rớt ra.
Cuối cùng dây thừng trói chặt Giang Lâm cũng đã được cởi ra!
Phó đoàn trưởng Vương còn kích động hơn Giang Lâm: “Mau lên, mau cởi dây thừng giúp tôi!”
Giang Lâm chịu đựng cảm giác đau đớn, dùng một tay đặt trên khớp vai bị trật của mình, vừa dùng lực đã có tiếng “Rắc” vang lên, vai phải được trở lại khớp nối.
Toàn bộ lông tơ trên người phó đoàn trưởng Vương dựng đứng khi nghe tiếng này.
Giang Lâm ngồi xổm xuống, vươn tay ra định cởi dây thừng cho phó đoàn trưởng Vương.
Đúng lúc này, phía cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Giang Lâm và phó đoàn trưởng Vương nhìn nhau, sao lại có người tới vào lúc này?
Đặc biệt là phó đoàn trưởng Vương, anh ấy tức đến nghiến răng nghiến lợi, sớm không đến muộn không đến, lại cứ toàn là vào lúc này, nếu thêm một hai phút nữa là được rồi, như vậy Giang Lâm có thể cởi trói cho anh ấy.
Đã có tiếng mở cửa, Giang Lâm không do dự nữa, anh nhanh chóng đứng dậy và nép vào sau cửa, nín thở.
Phó đoàn trưởng Vương cũng đứng thẳng dậy, lắc lắc người, sau đó nằm bất động trên mặt đất như một xác chết.
Ngay sau đó, cánh cửa kêu cọt kẹt và bị đẩy mở từ bên ngoài.
Một người đàn ông thấp gầy bước vào, dùng thứ tiếng địa phương chế giễu: “Hai người chúng mày đúng là những kẻ đáng thương, đám hải quân các người phái người tới đây, nhưng lại chẳng dám làm gì, hahaha, một lũ hèn nhát…”
Người đàn ông này đã chịu trách nhiệm cho việc ăn uống của Giang Lâm và phó đoàn trưởng Vương trong hai ngày qua, tất nhiên bọn họ chẳng tốt bụng gì cho cam, mục đích của họ là thuyết phục hai người phản bội Trung Quốc, trở thành gián điệp.
Tuy nhiên trong hai ngày qua, dù người đàn ông lùn đó nói muốn hết nước bọt nhưng vẫn không thể khiến Giang Lâm và phó đoàn trưởng Vương gật đầu, kết quả gã ta bị cấp trên mắng tơi bời, thậm chí còn đưa tối hậu thư rằng, nếu không thuyết phục được hai người họ phản quốc thì sẽ cách chức của gã ta luôn!
Gã lùn đang cố nín nhịn, nên khi vừa bước vào cửa liền trút giận lên người Giang Lâm và phó đoàn trưởng Vương, nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị đ.â.m một nhát vào cổ.
Cơn đau truyền đến từ sau cổ, ngay khoảnh khắc ấy, trước mắt gã ta tối sầm, gã ta yếu ớt ngã xuống.