Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 697

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:12:43
Lượt xem: 7

Bạch Du tỏ vẻ không thành vấn đề.

Âu Dương Văn Khiên sau khi ghi lại hết liền nêu ra một vấn đề mình còn lo lắng: “Tuy vỏ sò là tài nguyên thiên nhiên, nhưng việc nhặt chúng cũng rất tốn thời gian và sức lực. Nếu những người này được tuyển thì sau đó họ phải đi nhặt vỏ sò, nếu vậy thì tôi lo rằng nó sẽ ảnh hưởng đến việc học nghề.”

Bạch Du suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy chúng ta không cần bọn họ đến nhặt, thay vào đó có thể thuê người của tổ sản xuất đến nhặt. Chúng ta có thể định giá, chẳng hạn như một cân vỏ sò sẽ trả bao nhiêu tiền, nếu nhặt được vỏ sò có hình dáng lạ thì sẽ mua với giá khác. Chỉ cần chúng ta sẵn sàng trả tiền thì không sợ không nhận được vỏ sò, nếu đội sản xuất không chịu làm thì chúng ta cũng có thể tìm người ở các xã khác.”

Người ta nói có tiền mua tiên cũng được, bất kể đàn ông, phụ nữ, già hay trẻ, người lớn hay trẻ em, sẽ có rất nhiều người sẵn sàng đổ xô đến bãi biển để nhặt vỏ sò cho họ.

Bằng cách này, vấn đề nguyên vật liệu cũng được giải quyết.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, tiếng ve kêu trên những tàng cây lớn càng to hơn.

Vì quá nắng nóng nên có không ít người đã ngồi dưới tán cây lớn để mài, Hạ Hải Sinh đứng bên cạnh hướng dẫn mọi người, Mã Tái Nam và chủ nhiệm Vương, cùng hai cán sự cũng đến hỗ trợ.

Đã gần trưa, nhưng kết quả kiểm tra vẫn phải mất một lúc lâu mới có.

Bạch Du mượn nhà bếp của Âu Dương Văn Khiên, chuẩn bị làm bữa trưa cho mọi người.

Cà chua cắt thành từng miếng rồi chiên với trứng, làm món trứng bác cà chua.

Ở đảo Quỳnh Châu có một loại cây tên là Kim Bất Hoán, tên khoa học là húng quế, có thể xào với thịt để tăng thêm hương vị, ăn không những cực kỳ thơm mà còn giúp dễ tiêu hoá.

Nguyên liệu nấu ăn của xã hôm nay có nghêu, vì thế trên đường đi Bạch Du đã hái một ít lá húng quế, rửa sạch rồi xào với nghêu.

Mẹo xào nghêu là phải xào thật nhanh, lửa phải to. Xào trên lửa lớn vài lần đến khi chín tới là được. Không được xào quá lâu, nếu không sẽ không ngon.

Cuối cùng, Bạch Du lại làm thêm một đĩa khoai tây chua cay rồi mời mọi người tới ăn cơm.

Vì vẫn phải quan sát đánh giá nên chủ nhiệm Vương và những người khác đã đi theo đợt.

Không ăn thì không biết, nhưng ăn một lần là sẽ ấn tượng với kỹ năng nấu nướng của Bạch Du ngay.

Món này thật sự rất ngon, trứng bác cà chua chua chua ngọt ngọt, ăn với cơm rất hợp.

Nghêu có mùi thơm nồng nàn của tỏi, thịt vừa ngon vừa ngọt, đến mức lưỡi suýt bị nuốt theo luôn.

Khoai tây thái sợi chua chua cay cay, có thể ăn một lúc mười bát cơm cũng được nữa!

Ba tiếng sau, kết quả kiểm tra đã có.

Cùng lúc đó.

Lính cần vụ Mao Minh mang khuôn mặt tái mét chạy vào văn phòng của chính trị viên Tôn: "Chính trị viên Tôn ơi không ổn rồi. Đội do phó đội trưởng Giang dẫn đầu đã mất liên lạc!"

Ủy viên chính trị Tôn đang uống trà, nghe xong lời này tay run lên, nước đổ vào tập tài liệu trước mặt, tập tài liệu lập tức bị ướt.

Ông ấy vội vàng cầm tập tài liệu lên, vừa lau vừa hỏi giọng gấp gáp: "Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Đang yên đang lành sao lại mất liên lạc?"

Mạch m.á.u ở thái dương Mao Minh đập thình thịch: "Tàu chiến Dược Nam ở quần đảo Dược Nam đã đ.â.m hỏng hai tàu đánh cá một cách man rợ, hơn mười ngư dân trên tàu đều bị bắt giữ, chi đội do phó đoàn trưởng Giang chỉ huy đang tiến hành thử nghiệm bay trên biển gần đó, sau khi phát hiện hành vi xâm lược của hải quân Dược Nam đã đến cảnh cáo đối phương thả người, không ngờ quân đội Dược Nam không nghe, còn biến bản thêm tệ, lúc mười một giờ mười một phút, quân đội Dược Nam bất ngờ pháo kích vào hạm đội hỗ trợ phía sau của quân ta, phó đoàn trưởng Giang và những người khác đã mất liên lạc từ đó!"

“Lẽ nào lại như vậy!”

Ủy viên chính trị Tôn đập mạnh tay xuống bàn, mặt và cổ nổi đầy gân xanh, rõ ràng là tức giận không nhẹ.

Trong văn phòng im lặng đến mức khiến người ta kinh hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-697.html.]

Mao Minh không dám thở mạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào ủy viên chính trị Tôn, dùng ánh mắt hỏi không tiếng động rằng tiếp theo nên làm gì.

Ủy viên chính trị Tôn hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại: "Chuyện này không nên tuyên truyền ra ngoài, đặc biệt phải chú ý đến cảm xúc của gia đình quân nhân, tạm thời đừng để họ biết."

Mao Minh: “Vâng!”

Mặc dù miệng nói vậy nhưng ông ấy cảm thấy chuyện này chỉ sợ không giấu được lâu, nhiều ngư dân và quân nhân mất liên lạc cùng lúc, một chuyện lớn như vậy một khi được báo ra, sớm muộn gì gia đình quân nhân cũng sẽ biết.

Nghĩ đến đồng chí Cát Đại Xuyên mới hy sinh cách đây không lâu, lồng n.g.ự.c Mao Minh thắt lại, không thở nổi.

Bây giờ anh ấy chỉ có thể cầu nguyện cho mọi người đều bình an trở về.

Ủy viên chính trị Tôn cũng biết chuyện này không giấu được lâu nhưng có thể giấu được một thời gian thì giấu.

Nhưng bây giờ ông ấy cũng không quan tâm đến những điều này nữa, tình hình nghiêm trọng, ông ấy phải nhanh chóng đi gửi báo cáo khẩn cấp.

***

Một tiếng “ầm”.

TBC

Bầu trời vừa mới nắng chói chang bỗng chốc mây đen kéo đến, những đám mây đen kịt bao trùm cả bầu trời, không một kẽ hở khiến người ta có cảm giác mưa gió sắp ập đến.

Một tiếng sấm nổ vang trời, khiến tất cả mọi người trên sân đều giật mình, một số đứa trẻ nhát gan đứng xem bên cạnh còn bị dọa khóc.

Âu Dương Văn Khiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn trời: "Có vẻ như sắp mưa rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm một nơi trú mưa thôi."

Chủ nhiệm Vương cũng lẩm bẩm: "Thời tiết đẹp như vậy sao lại đột nhiên thay đổi thế này? Thật kỳ lạ!"

Bạch Du nhìn bầu trời đen kịt, tim bỗng nhiên đau nhói, cảm giác như có ai đó đột nhiên bóp chặt lấy tim cô, đau đến mức cô suýt kêu lên.

Mã Tái Nam đứng bên cạnh phát hiện ra sự khác thường của cô, lập tức hỏi: "Bạch Du, sao mặt cô lại khó coi thế? Có khó chịu ở đâu không?"

Bạch Du sờ vào vị trí tim mình, lắc đầu: "Vừa nãy tim hơi khó chịu nhưng bây giờ thì không sao rồi, chắc không có vấn đề gì đâu."

Kiếp trước, cho đến khi qua đời, tim cô vẫn không có vấn đề gì, theo lý mà nói thì tim cô phải rất khỏe mạnh.

Nhưng kiếp này rất nhiều chuyện đã thay đổi, cô nghĩ đợi khi rảnh rỗi sẽ tìm thời gian đi khám, như vậy chắc chắn hơn.

Âu Dương Văn Khiên sai người lấy chìa khóa kho hàng, dẫn mọi người đến kho hàng.

Kho hàng của công xã Phi Ngư đã bỏ không rất lâu, bên trong chất đầy những thứ đồ bỏ đi, lúc này vừa bước vào lập tức xộc vào mũi một mùi ẩm mốc khiến không ít người bị sặc đến hắt hơi.

"Nơi này mùi nồng quá."

Không biết ai đó phàn nàn một câu.

Nhưng lúc này muốn quay ra ngoài cũng không kịp nữa rồi, vì bên ngoài đã đổ mưa như trút nước, mưa như thác đổ xuống từ bầu trời, như thể có người đang cầm xô nước đổ từ trên trời xuống vậy.

Chủ nhiệm Vương nhìn cơn mưa bên ngoài, cảm thán: "Mưa lớn quá. May mà chúng ta tránh kịp, nếu không thì thành gà rù mất."

Bạch Du ừ một tiếng, trong lòng nghĩ không biết ở nhà bà nội và hai đứa trẻ có về nhà kịp không, quần áo và thịt lợn phơi ngoài sân đã thu vào chưa? Còn Giang Lâm nữa.

Tuy Giang Lâm là đội tàu ngầm nhưng không phải lúc nào cũng ở dưới nước để làm nhiệm vụ hoặc huấn luyện tàu ngầm, phần lớn thời gian họ đều ở trên bờ, không biết anh có tránh mưa kịp không.

Đợi mùi trong kho hàng tan bớt, Bạch Du và những người khác bắt đầu kiểm tra thành quả mài giũa của mọi người.

Tổng cộng có bốn mươi ba người tham gia đánh giá, trong quá trình đó có năm người không chịu được vất vả, chủ động bỏ cuộc, còn lại ba mươi tám người.

Loading...