Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 687

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:11:28
Lượt xem: 11

Không biết là lòng tin của Bạch Du đã thuyết phục Âu Dương Văn Khiên hay là anh ta muốn thay đổi tình trạng của công xã, sau khi suy nghĩ xong, anh ta nhìn Bạch Du rồi gật đầu đầy nghiêm túc: “Được, vậy chúng ta sẽ vay tiền Ngân Hàng! Chẳng qua là cô cảm thấy chúng ta nên vay bao nhiêu mới là ổn khi vừa bắt đầu?”

Bạch Du suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước tiên vay tám trăm đồng, dùng năm trăm đồng mua hai cái máy mài bàn đá, còn ba trăm đồng để mua các công cụ khác và làm vốn lưu động. Không thể ít nữa, nếu ít nữa thì sẽ có rất nhiều thứ không bắt đầu được.”

Tám trăm đồng!

Vay tám trăm đồng!

Tám trăm đồng đối với Hạ Hải Sinh mà nói là con số trên trời, đoán chừng cả đời anh ấy cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy!

Trái tim Hạ Hải Sinh đập rộn ràng, hơi thở dồn dập, ngay cả nước bọt cũng quên nuốt, cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cậu của anh ấy.

Trái tim của Âu Dương Văn Khiên đập nhanh không thua Hạ Hải Sinh, anh ta cảm thấy mỗi một nhịp tim đều đập mạnh tới mức làm xương sườn rung động, anh ta chần chờ một lúc rồi cắn răng thật mạnh nói: “Được, chốc nữa khi về tôi sẽ chuẩn bị tài liệu ngay, sau đó tới Ngân Hàng xin vay tám trăm đồng!”

Đây quả thật là quyết định liều nhất cuộc đời của anh ta, có thể nói là quyết đánh đến cùng, thắng thua trong một lần.

Nếu thua, anh ta sẽ lấy cái mạng này trả cho Ngân Hàng!

Hạ Hải Sinh trừng mắt nhìn cậu của anh ấy, trong mắt tràn đầy sự sùng bái.

Bạch Du không biết Âu Dương Văn Khiên đã nghĩ tới chuyện dùng cái c.h.ế.t để nhận lỗi, nếu biết, chắc chắn cô sẽ không nói nên lời.

Quả thật là tám trăm đồng trong thời đại này không phải là một con số nhỏ, chẳng qua là khi cải cách và mở cửa, nền kinh tế phát triển theo thì đến lúc đó tám trăm đồng đã chẳng là gì, không đáng để đặt cược một cái mạng.

TBC

Hai người tiếp tục thảo luận về chủ đề phải làm thế nào để đẩy mạnh một bước triển khai.

Ngoài bước đầu tiên là phải chuẩn bị tài liệu và vay tiền Ngân Hàng ra thì bước khác là tuyển người đào tạo.

Bạch Du: “Trước đó thợ cả Ngũ đã nói, tuyển người ngoài khéo tay ra thì quan trọng nhất là phải có kiên nhẫn, có thể ngồi yên một chỗ. Thế nên khi chúng ta tuyển người nhất định phải suy xét kỹ lưỡng hai yếu tố này.”

Âu Dương Văn Khiên vừa ghi chép vừa gật đầu: “Đồng chí Bạch, cô nói rất đúng, ngay lúc đầu tôi đã định không tuyển nhiều người, khoảng hai mươi người là đủ rồi, cô cảm thấy thế nào?”

“Hai mươi người tạm đủ rồi nhưng bên tôi ngoài tôi, vợ chồng thợ cả Ngũ ra thì tôi còn muốn dẫn theo một người nữa, cô ấy tên Phùng Chiêu Đệ, tôi định sau này sẽ đào tạo cô ấy làm trợ lý cho tôi. Dù sao sau khi khai giảng tôi cũng phải tới thành phố Quảng để hoàn thành việc học của tôi, tôi không có thời gian ở lại đây nên tôi cần phải có một người giúp tôi làm rất nhiều chuyện, không biết bí thư Âu Dương có suy nghĩ thế nào về chuyện này?”

Bạch Du cảm thấy vị trí của hai người có chút ngược nhau, đáng lẽ là cô phải ghi chép mới đúng, suy cho cùng Âu Dương Văn Khiên cũng là một bí thư nhưng khi thấy dáng vẻ không quan tâm của đối phương, ngay cả Hạ Hải Sinh ở bên cạnh cũng không cảm thấy không đúng, thế là cô không nhắc tới.

“Không có vấn đề, trước đây tôi còn lo lắng là sau khi cô đi học phải liên lạc thế nào, giờ bên cô đã lo liệu rồi thì càng tốt.”

Âu Dương Văn Khiên vốn lo lắng là sau khi cô đi học sẽ bỏ mặc không quan tâm, anh ta có thể giúp quản lý nhưng anh ta đối với đồ khảm xà cừ, nói trắng ra là không biết một chút gì, phải mở rộng nguồn tiêu thụ thế nào, anh ta càng nghĩ mãi không ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-687.html.]

Mặc dù Bạch Du có đưa ra cách trong bản kế hoạch, trong đó có một cách là chào hàng cho cửa hàng Hữu Nghị, anh ta cảm thấy mình không làm được.

Cả đời anh ta còn chưa bước vào cửa hàng Hữu Nghị, vả lại nếu muốn vào cửa hàng Hữu Nghị cần phải có phiếu ngoại tệ, nếu không người bình thường sẽ không vào được, bởi vậy anh ta lo rằng nếu như để anh ta đi chào hàng, sợ rằng là ngay cả cửa cũng không vào được.

Bảo anh ta làm gì anh ta cũng làm được, bảo anh ta đi chào hàng anh ta thật sự không làm được, từ nhỏ miệng lưỡi anh ta đã không được lanh lẹ.

Nghe thấy lời Âu Dương Văn Khiên nói, Bạch Du thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn bí thư Âu Dương đã thông cảm và ủng hộ, hai ngày sau tôi sẽ cô ấy đến công xã Phi Ngư gặp mọi người, đồng thời tham gia vào buổi tuyển người làm, cuối cùng là người mua.”

Âu Dương Văn Khiên còn dễ bàn bạc hơn trong tưởng tượng của cô, đây là một khởi đầu tốt, nếu đối phương khó tiếp xúc hoặc lộng quyền thái quá, mọi chuyện đều phải nghe anh ta thì sẽ rất khó hợp tác.

Âu Dương Văn Khiên tự biết mình: “Chuyện kiếm người mua chỉ có thể để đồng chí Bạch phụ trách, tôi không giỏi chuyện này.”

Bạch Du gật đầu: “Không thành vấn đề, ngoài việc kiếm người mua trong nước ra thì tôi càng coi trọng thị trường nước ngoài. Bây giờ là tháng Bảy, tháng Mười sẽ có Hội chợ Quảng, thời gian rất gấp rút nên chúng ta không thể lãng phí bất cứ một giây phút nào, phải mau chóng trình tác phẩm lên Hội chợ Quảng để xin tham gia, có thể chọn lựa các tác phẩm có ở chỗ tôi trước nhưng tài liệu và trình lên thì phải nhờ bên bí thư Âu Dương.”

Âu Dương Văn Khiên thở sâu, trong giọng nói chứa vẻ không kiên định: “Đồng chí Bạch, chúng ta thật sự phải tham gia Hội chợ Quảng ư?”

Anh ta cảm thấy cả ngày nay như đang nằm mơ, còn chưa có bóng dáng nhà máy đâu mà đã phải vay khoản tiền tám trăm đồng trước tiên, giờ một người cũng không có mà đã phải xin tham gia Hội chợ Quảng.

Nên nói như thế nào đây, cứ giống như một đứa trẻ còn chưa đi học đã phải học bay, nếu những bí thư của các công xã khác nghe được những lời này, sợ rằng sẽ cười bọn họ tới mức rơi răng cửa.

Bạch Du gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên là thật rồi, ngọc trai còn chưa thật như vậy! Không tham gia Hội chợ Quảng, làm sao chúng ta có thể kiếm được người mua nước ngoài, không có người mua nước ngoài, làm sao nhà máy của chúng ta kinh doanh được?”

Cô sẽ tới cửa hàng Hữu Nghị để đàm phán nhưng cửa hàng Hữu Nghị cũng đối mặt với thương nhân nước ngoài, phạm vi khách vô cùng nhỏ, nhiều nhất là trở thành thịt vụn để điều chỉnh khẩu vị nhưng nếu dựa vào việc này để chèo chống nhà máy, chắc chắn là không được.

Thế nên phải tham gia Hội chợ Quảng, vả lại nhất định phải tham gia vào tháng Mười, nếu không tuyển người kéo dài tới lần tiếp theo, vậy mọi chuyện của nhà máy phải dời lại phía sau.

Đây là điều cô không muốn nhìn thấy.

Thấy Bạch Du chắc như đinh đóng cột, Âu Dương Văn Khiên cũng được khích lệ: “Được, không thành vấn đề, tôi sẽ lập tức chuẩn bị tài liệu xin tham gia.”

Chuyện làm tới đây vô cùng thuận lợi, tất cả mọi người đều tràn đầy mong chờ với tương lai.

Bởi vì sáu tác phẩm khác được để ở thành phố Quảng, nếu lấy về sẽ không kịp nên chỉ có thể chọn lựa một trong sáu tác phẩm đang có ở đây. Sau khi bàn bạc với Âu Dương Văn Khiên, cuối cùng bọn cô chọn ba tác phẩm để xin tham gia Hội chợ Quảng.

Ba tác phẩm lần lượt là: “Cô Gái Thổi Tù”, “Hằng Nga Bôn Nguyệt” và “Thuận Buồm Xuôi Gió”.

Không cần miêu tả nhiều về “Cô Gái Thổi Tù”, mặc dù kỹ thuật trong tác phẩm không phải là phức tạp nhất và đẹp đẽ nhất nhưng lại thắng ở điểm khuôn mẫu vô cùng nhỏ, chỉ to bằng lòng bàn tay, khiến người ta vừa nhìn đã sáng mắt.

“Hằng Nga Bôn Nguyệt” là đồ khảm xà cừ thuộc về kiểu Trung đại, lấy đề tài từ câu chuyện thần thoại cổ xưa, đề tài vô cùng có ý nghĩa. Hơn nữa đồ thủ công mỹ nghệ được làm vô cùng đẹp đẽ, Hằng Nga mặc chiếc váy vàng xanh, trong tay cầm theo một chiếc đèn lồng màu hồng nhạt, bên cạnh là Mặt Trăng từ từ dâng lên cao, tạo nên một bầu không khí thần tiên nhẹ nhàng, vô cùng bắt mắt.

Loading...