Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 684
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:11:22
Lượt xem: 14
Rất nhiều xã viên làm việc vất vả quanh năm, không những không tiết kiệm được xu nào mà thậm chí nhiều người còn không đủ ăn. Sau khi nhậm chức, anh ta đã cùng họ thử qua không ít việc, nhưng nuôi cá thì cá không sống được, nuôi ngọc trai nước ngọt thì không thành công, thử đủ các ngành nghề khác nhưng đều thất bại.
Vì vậy, công xã của họ rất cần cơ hội trời ban này.
Trước đó Bạch Du có chút tức giận, thấy anh ta là người không giữ lời.
Nhưng bây giờ nghe được lý do của đối phương, Bạch Du quyết định cho nhau thêm một cơ hội nữa: "Bí thư Âu Dương và vị đồng chí này, mời vào."
Ngay lúc đó.
Lâm Hướng Tuyết, người đang ở thủ đô xa xôi, đã nói với mẹ chồng quyết định của mình…
“Mẹ, con vẫn quyết định đi học đại học.”
Nghe cô ấy nói vậy, nụ cười trên khuôn mặt của mẹ Tằng trở nên cứng đờ.
Nửa ngày sau, bà ta mới lấy lại được giọng nói của mình: “Chuyện đó… Sao lại vậy? Không phải là lần trước con nói với mẹ là con sẽ suy xét thật kỹ ư?”
Lâm Hướng Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, con đã suy xét rất kỹ và đây là đáp án sau khi con suy xét. Con biết lời mẹ nói đúng, cũng là vì muốn tốt cho con và đứa bé nhưng khó khăn lắm con mới thi đậu Đại Học, khi có kết quả thì lại không đi học nữa, chẳng phải là sẽ uổng phí công sức học tập cực khổ trước kia của con ư?”
Mẹ Tằng kêu lên một tiếng “Ôi” rồi nói: “Đứa nhỏ này, con nghĩ sai ý của mẹ rồi, mẹ không bảo con không nên đi học Đại Học mà ý của mẹ là con nên lùi thời gian lại một năm. Trong một năm tới, con có thể từ từ khỏe lại và con cái cũng lớn, vậy không phải là khi đi học sẽ càng cảm thấy an toàn ư? Mẹ đã nghe ngóng giúp con rồi, trường cho phép lùi thời gian đi học lại một năm, nếu con cảm thấy phiền phức thì mẹ sẽ tới trường xin giúp con!”
Nào ngờ Lâm Hướng Tuyết vẫn lắc đầu: “Mẹ, con đã suy xét rất kỹ rồi, khoảng thời gian một năm là quá dài, ai biết trong một năm tới sẽ xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ tới lúc đó con vẫn chưa khỏe lại thì chẳng lẽ con không thể đi học suốt cả đời ư? Ngộ nhỡ con không cẩn thận mà mang thai thêm lần nữa thì sao?”
Tới lúc đó có nên sinh không? Nếu sinh thì chắc chắn là không thể đi học tiếp, nếu không sinh thì sẽ phải đi phá thai, chẳng lẽ phá thai không làm thương tổn sức khỏe ư? Huống chi là có thể nuôi thêm nhưng lại xóa sạch đứa bé, cô ấy không thể làm được chuyện đó.
Mẹ chồng nở nụ cười cứng ngắc: “... Sao có thể mang thai dễ dàng như vậy? Ngộ nhỡ tới lúc đó con thật sự mang thai thì mẹ sẽ về nhà dẫn con của con đi. Dù sao cũng sẽ không làm chậm trễ chuyện đi học của con, vậy thì con cũng có thể yên tâm.”
Nếu không phải ánh mắt của con dâu nhìn bà ta vẫn trong veo và sáng ngời như trước thì bà ta thật sự cho rằng cô ấy đã nhìn thấu kế hoạch của mình.
Lâm Hướng Tuyết lắc đầu lần nữa: “Mẹ, mẹ không cần khuyên con nữa đâu, vả lại con không có ý định mang thai lần nữa trước khi tốt nghiệp.”
Trong lòng mẹ Tằng chợt dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành: “Con định làm gì vậy? Con à, con tuyệt đối không được làm bậy nhé!”
Bà ta sợ Lâm Hướng Tuyết sẽ đi gắn vòng tránh thai hoặc buộc ga rô, cho dù cô ấy có đi gắn vòng tránh thai thì bà ấy cũng không thể chấp nhận được. Tốt nghiệp Đại Học mất tận bốn năm, sau khi tốt nghiệp sẽ ra sức làm việc, chắc chắn là lúc ấy sẽ không có thời gian và lòng dạ để sinh con.
Chứ đừng nói chi tới chuyện lớn tuổi sẽ rất khó mang thai lần nữa, ngộ nhỡ không mang thai thì chẳng phải Cảnh Lâm sẽ không có con nối dõi ư?
Sợ thứ nào thì đó thứ đó tới, ngay giây sau bà ta đã nghe Lâm Hướng Tuyết nói: “Mẹ, con và Cảnh Lâm đã bàn bạc với nhau rồi, con sẽ gắn vòng tránh thai trước khi khai giảng, chúng con không muốn có con lần nữa trước khi mang thai.”
Mẹ chồng: “...”
Đúng là sấm sét giữa trời quang.
Lâm Hướng Tuyết thấy mẹ chồng mở to miệng không nói lời nào, cô ấy cho rằng bà ta đang lo lắng cho mình nên thuận miệng nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ cố gắng cân bằng tốt giữa chuyện gia đình và chuyện học. Người khác có thể vừa đi làm vừa chăm sóc con cái, vậy con cũng có thể vừa đi học vừa chăm sóc, Cảnh Lâm đã nói là sau này anh ấy sẽ cố gắng xin không làm ca đêm để về sớm chăm sóc con cái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-684.html.]
Mẹ chồng: “...”
Bà ta đã nói là tại sao con dâu đang yên đang lành lại thay đổi ý định, rõ ràng là trước đó cô ấy đã bị bà ta thuyết phục, thì ra là thằng thối kia kéo chân sau của bà ta!
Bà ta vội vàng kiếm cớ, bà ta muốn dạy dỗ lại thằng con kéo chân sau của mình!
Lâm Hướng Tuyết không quan tâm, sau khi tiễn mẹ chồng, cô ấy xoay người lại thì thấy con gái Tiểu Mang Quả đang nhìn mình bằng cặp mắt ướt sũng, lông mi vừa dài vừa dày giống như cái bàn chải nhỏ.
Khi thấy cô ấy nhìn sang, cô bé vung nắm tay nhỏ xuống, phát ra một tiếng “A” bằng âm sữa như đang nói “Xin chào mẹ”.
Thật sự là dễ thương tới mức không tưởng nổi.
Trái tim Lâm Hướng Tuyết trở nên mềm nhũn vì sự dễ thương này, cô ấy đi tới phía trước rồi ôm lấy con gái: “Xin chào Tiểu Mang Quả, con thức dậy lúc nào vậy?”
Tiểu Mang Quả “A” thêm một tiếng nữa, ánh mắt long lanh như nước nhìn chòng chọc vào mẹ mình, một hỏi một đáp, dường như dáng vẻ nhỏ kia nghe hiểu.
TBC
Trái tim Lâm Hướng Tuyết run rẩy vì sự dễ thương này lần nữa, cô ấy hôn nhẹ lên khuôn mặt cô bé: “Tiểu Mang Quả hiểu mẹ đang nói gì có đúng không? Cục cưng nhỏ của chúng ta thật sự là bé con xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, ngoan ngoãn nhất trên đời, mẹ rất yêu rất yêu con.”
Trước đây cô ấy vô cùng ngưỡng mộ khi thấy con gái của Bạch Du, trong lòng thầm nghĩ nếu cô ấy cũng có một áo bông nhỏ mềm mại thì cả đời cô ấy cũng không tiếc nuối.
Không ngờ mộng đẹp của cô ấy lại trở thành sự thật.
Tiểu Mang Quả sinh non, sau khi ra đời chưa được 2 kg, vóc dáng và cân nặng đều nhỏ hơn những đứa trẻ khác, may là sau khi cô bé xuất viện không mắc các bệnh khác, chỉ cần chăm sóc thật kỹ lưỡng là được.
Mẹ và những người thân của cô ấy cho cô ấy rất nhiều thuốc bổ, việc cô ấy làm mỗi ngày là nuôi Tiểu Mang Quả trắng trẻo mập mạp.
Còn giấc mộng kia… Cô ấy không dám nhớ lại và cũng không dám hỏi.
Cô ấy chỉ có thể nói với bản thân vô số lần, mộng đều là trái ngược.
Trước đây khi chưa có con, trong lòng cô ấy thỉnh thoảng nhớ tới bóng dáng kia nhưng từ khi có Tiểu Mang Quả, cả trái tim của cô ấy đã bị cô bé chiếm trọn. Ánh mắt, nụ cười, câu trả lời của cô bé đều khiến trái tim cô ấy mềm nhũn.
Từ nhỏ tới lớn, cuộc sống lẫn công việc của cô ấy đều được người nhà sắp xếp sẵn, người nhà bảo cô ấy làm gì thì cô ấy sẽ làm thế đó, dù bản thân không thích nhưng cô ấy vẫn chấp nhận vì người nhà.
Giống như công việc trước đây ở Hội Liên hiệp Phụ nữ, sau này kể cả khi người nhà phản đối cô ấy ở bên cạnh Cát Đại Xuyên, cô ấy vẫn chấp nhận.
Lần này cô ấy có thể kiên quyết chọn vào Đại Học như vậy cũng là nhờ có con gái cho cô ấy sự dũng cảm và lòng tin.
Cô ấy muốn trở thành một người giỏi, cô ấy muốn xây dựng một tấm gương tốt cho Tiểu Mang Quả, cô ấy mong sau này con gái có thể tự lựa chọn việc mình muốn làm.
Về phần cô ấy và Cát Đại Xuyên, có nhiều thứ bỏ được thì bỏ, nghĩ nhiều cũng không có tác dụng.
Họ cứ tự sống khỏe mạnh phần mình, chỉ cần sống tốt, cho dù không gặp lại nhau nữa thì cũng không sao.
***
Bạch Du mời Âu Dương Văn Khiên và một chàng trai khác vào phòng khách, nói thẳng vào điểm chính: “Bí thư Âu Dương, tôi có thể cho anh thêm một cơ hội nữa nhưng chuyện nhỡ hẹn như lần trước, tôi mong đó là lần cuối cùng, nếu không dù có hợp tác thì cũng không được lâu dài. Tôi nói chuyện khá thẳng thắn, mong anh đừng trách nhé.”