Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 683

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:11:20
Lượt xem: 21

Mặc dù cả hai bên đều cảm thấy sự phân chia này không công bằng, đều cảm thấy mình nên chiếm phần nhiều, nhưng bởi vì không ai chịu nhường ai, họ lo lắng nếu tiếp tục làm ầm lên thì sẽ bị báo cáo, cho nên đành phải lùi một bước.

Đúng lúc hai gia đình đang bàn nên dùng tiền trợ cấp như thế nào thì một tin dữ bất ngờ ập đến - tiền trợ cấp đã không còn nữa!

Hóa ra trước khi mất, Cát Đại Xuyên đã viết một bức thư cho chính trị viên Tôn, trong thư nói rằng hoàn cảnh sống trên đảo Khai Vân rất khắc nghiệt và điều kiện sống quá khó khăn, nên anh ấy hy vọng sau khi mình mất, tất cả tiền trợ cấp sẽ đem đi quyên góp cho đảo Khai Vân, hi vọng số tiền ấy có thể được sử dụng làm quỹ để cải thiện môi trường của đảo Khai Vân.

Bởi vì Cát Đại Xuyên được công nhận là liệt sĩ nên tiền trợ cấp của anh ấy bao gồm tiền trợ cấp một lần, tiền trợ cấp định kỳ và tiền khen thưởng liệt sĩ, theo lẽ thường thì số tiền này phải được chuyển đến cha mẹ của Cát Đại Xuyên hoặc cha mẹ nuôi.

Bây giờ căn cứ theo di chúc của Cát Đại Xuyên, tất cả số tiền sẽ được dùng làm quỹ để cải tạo hạ tầng và môi trường của đảo Khai Vân.

Không những vậy, trong thư Cát Đại Xuyên còn nói nếu may mắn được phong liệt sĩ thì mọi chính sách đãi ngộ của liệt sĩ anh ấy sẽ chuyển nhượng cho con em các đồng chí thương binh khác không được xếp hạng liệt sĩ. Nếu không chuyển được thì anh ấy tự nguyện xin hủy bỏ mọi chính sách ưu đãi.

Anh ấy cũng nói, cha mẹ ruột và cha mẹ nuôi của mình đều là người đại nhân đại nghĩa, nhất định sẽ tán thành cách làm của anh ấy. Hơn nữa, bốn người cha mẹ của anh ấy đều có con riêng, họ đều rất hiếu thảo nên dù không có tiền trợ cấp của anh ấy, họ cũng không phải lo về việc chu cấp lúc tuổi già.

Nói cách khác, bởi vì di ngôn của Cát Đại Xuyên, cha mẹ ruột và cha mẹ nuôi của anh ấy không những không được gì mà còn bị đặt lên bệ cao, dù có muốn thì cũng không làm ầm ĩ lên được.

Cha mẹ ruột và cha mẹ nuôi của Cát Đại Xuyên tức đến mức suýt c.h.ế.t tại chỗ, mẹ ruột của Cát Đại Xuyên còn phải nhập viện.

Sau đó, mỗi ngày hai nhà đều âm thầm chửi bới Cát Đại Xuyên, cảm thấy anh ấy chính là đồ quỷ đáng ghét, khi còn sống khiến người ta khó chịu, giờ c.h.ế.t rồi mà cũng không mang lại lợi ích gì cho họ, đúng là ma quỷ đòi nợ mà.

Chửi bới nhiều lần khiến họ mất cảnh giác, một ngày nọ, có hàng xóm tình cờ nghe được, người hàng xóm đó bèn chạy đi tố cáo.

Cả hai gia đình đều bị đuổi việc, còn bị giam mười ngày và bị phạt rất nhiều tiền.

Sau chuyện này, hai gia đình đó đã yên phận hơn rất nhiều.

Tất nhiên, đó là về sau.

Vì chuyện của Cát Đại Xuyên, mọi người đều rất buồn bã.

Sau những gì xảy ra với Cát Đại Xuyên, tổ chức cũng đã thực hiện những thay đổi về quy định canh gác đảo, kể từ bây giờ, trên đảo sẽ có hai người canh giữ và sẽ thực hiện chế độ luân phiên, ba tháng thay đổi một lần. .

Cũng vì hành động anh hùng của Cát Đại Xuyên nên đã truyền cảm hứng cho rất nhiều người, đảo Khai Vân mà trước đây không ai muốn đến lần này đã trở thành “miếng bánh thơm ngon”, tinh thần của Cát Đại Xuyên đã khích lệ quân đội và nhân dân.

Mặc dù không mê tín nhưng trong thất đầu(*) của Cát Đại Xuyên, Bạch Du đã lén làm cho anh ấy món sườn hấp nếp mà anh ấy thích nhất.

(*)Thất đầu: bảy ngày đầu tiên sau khi mất.

Cô ngâm gạo nếp hơn ba tiếng, sau đó làm sạch sườn rồi thêm muối, nước tương nhạt, dầu, tiêu và đường trắng, thêm chút hành, gừng băm vào rồi trộn đều, sau đó thêm chút bột khoai lang, tiếp tục trộn đều rồi để riêng, ướp khoảng 20 phút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-683.html.]

Sau đó cho một ít nước tương và ngũ vị hương vào gạo nếp đã ngâm, dùng tay nắn đều, gói từng miếng sườn heo đã ướp trong gạo nếp, sau đó đặt lên đĩa và hấp khoảng bốn mươi phút, cuối cùng rắc hành lá xắt nhỏ lên, thế là xong món sườn hấp nếp ăn với cơm.

Nấu xong, Bạch Du đặt sườn hấp nếp trước di ảnh của Cát Đại Xuyên.

Về chuyện của Cát Đại Xuyên, cuối cùng Bạch Du đã quyết định không chủ động nhắc đến chuyện này với Lâm Hướng Tuyết.

Bởi vì khi Cát Đại Xuyên đi đóng quân trên đảo, anh ấy không muốn cho Lâm Hướng Tuyết biết. Mặc dù anh ấy không đề cập đến điều đó trong bức thư gửi cho Giang Lâm, nhưng dựa trên những sự việc trước đó, cả Bạch Du và Giang Lâm đều cảm thấy Cát Đại Xuyên càng không muốn cho Lâm Hướng Tuyết biết tin mình đã chết, cho nên Bạch Du quyết định sẽ không chủ động nhắc tới.

Bức thư mà Cát Đại Xuyên bỏ sót đã bị Bạch Du giấu đi. Nếu một ngày nào đó Lâm Hướng Tuyết biết thì cô sẽ đưa bức thư cho Lâm Hướng Tuyết. Nếu cô ấy vẫn không biết thì không cần phải đưa bức thư đó cho cô ấy làm gì.

Người mất thì cũng mất rồi, nhưng người còn sống thì phải tiếp tục sống.

Tuy tâm trạng của mọi người đều không tốt nhưng cũng phải lấy lại tinh thần, Bạch Du vẫn tiếp tục chuẩn bị cho công việc trước đó.

Ngay lúc cô đang cân nhắc nên đi công xã nào thì Âu Dương Văn Khiên đã đến trước cửa nhà cô.

Tuy nhiên, sau hơn nửa tháng không gặp, Âu Dương Văn Khiên không những gầy đi trông thấy mà mặt mũi còn râu ria xồm xoàm, trông rất tiều tụy.

"Rất xin lỗi, đồng chí Bạch. Thật sự xin lỗi, lần trước tôi đã thất hứa. Thực sự xin lỗi!"

Âu Dương Văn Khiên vừa vào cửa đã cúi đầu chín mươi độ với Bạch Du.

Đồng chí nam đi cùng cũng cúi chào Bạch Du, trông có chút ngốc nghếch.

Bạch Du hơi nghiêng đầu, nói: "Bí thư Âu Dương, tôi có thể hỏi vì sao lại anh lại thất hứa không?"

Âu Dương Văn Khiên tỏ ra buồn bã: “Ngày hôm đó tôi đã tính đến gặp cô như dự định, nhưng tôi còn chưa ra khỏi nhà thì mẹ tôi ngã bệnh, tôi phải nhanh chóng đưa bà ấy đến bệnh viện.”

Bạch Du không ngờ lại có chuyện như vậy: “Vậy bây giờ mẹ anh đã xuất viện chưa?”

Hốc mắt Âu Dương Văn Khiên hơi đỏ lên: “Vẫn chưa, ở bệnh viện chạy chữa mấy ngày, cuối cùng bà ấy vẫn không qua khỏi. Mấy ngày nay tôi luôn ở bệnh viện vì trong lòng cứ lo cho an nguy của mẹ tôi, do đó đã quên mất chuyện đi gặp cô. Đó là lỗi của tôi. Ngay cả khi tôi có chuyện không thể qua được thì tôi cũng nên nhờ ai đó đến báo cho cô một tiếng. Sau này dù cô không muốn hợp tác với chúng tôi thì tôi vẫn có thể hiểu được. Chỉ là tôi xin cô hãy cho các xã viên trong công xã của chúng tôi một cơ hội. Nếu cô vẫn không muốn hợp tác với tôi, tôi có thể từ chức bí thư!”

TBC

Anh ta được một tay mẹ nuôi dưỡng, là con trai một, lúc anh ta chưa ra đời thì cha đã gặp tai nạn và qua đời. Hồi đó nhà anh ta nghèo đến độ ăn không đủ no, đám chú họ ngoại của anh ta đều bảo mẹ bán anh ta đi để tái hôn, nhưng mẹ anh ta đã cầm chổi đuổi họ ra ngoài, dù ăn không đủ no nhưng vẫn kiên trì nuôi anh ta.

Sau này khi lớn lên, anh ta nghe người ta nói mới biết, thứ mẹ cho anh ta ăn không phải là sữa, mà là lấy m.á.u làm sữa. Vì không có ăn nên mẹ không có sữa cho anh ta bú, mẹ lại không nỡ để anh ta bị đói nên vẫn nhất quyết cho anh ta ăn như vậy. Mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh ta, nên một khi mẹ anh xảy ra chuyện gì, anh ta đều quên hết tất cả.

Khi tiễn mẹ đi thì lại gặp phải bão. Anh ta vội vàng cùng các xã viên trong công xã phòng bão nên càng không có thời gian đến đây.

Nhưng dù có nói gì thì vẫn là lấy cớ, chuyện này là anh ta sai, dù có nói gì thì cũng không thay đổi được.

Có điều công xã của họ rất cần cơ hội này. Công xã của họ quá nghèo, các công xã khác ít nhiều gì cũng có một hoặc hai nhà máy đóng hộp, nhưng đất ở công xã họ vừa không thích hợp để trồng cây ăn quả, vừa không có quan hệ, bởi vậy công xã của họ không có nhà máy nào cả.

Loading...