Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 664

Cập nhật lúc: 2025-03-30 08:28:20
Lượt xem: 20

Con gái thanh tú mềm mại, mặc như búp bê. Cô ta cũng thử ăn diện cho hai thằng con nhà mình nhưng nó chỉ đẹp được tầm khoảng năm phút xong là bùn đất đầy người lem nhem như con khỉ con.

Hơn nữa, cho tới bây giờ hai tên nhóc thối này cũng chưa biết gọi cô ta là mẹ bằng giọng điệu ngọt ngào như thế. Lần nào cũng chỉ biết khóc, khóc là như quỷ khóc sói tru.

Tạ Húc Đông nhìn mà vô cùng hâm mộ, quay qua trêu Giang Lâm: “Chi bằng hai nhà mình hứa hôn cho các con đi. Nhà tôi hai đứa cậu muốn chọn đứa nào nào cũng được.”

Ai ngờ anh ấy vừa mới nói xong thì đoàn trưởng Lôi ở đối diện cũng ôm con trai tới bảo: “Tính hứa hôn hả, thế cho tôi ghi tên cho con trai với. Không dám mong được chọn chỉ muốn kéo thấp tỷ lệ được chọn của người trúng giải thôi.”

“…”

Tạ Húc Đông giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Này có phải người không vậy?”

Từ khi nhà đối diện hai lần bị tai nạn thì gần như không ai dám lảng vảng tới gần. Cho tới khi bộ đội sửa sang lại thì đoàn trưởng Lôi mới chuyển vào.

Từ lâu Đoàn trưởng Lôi đã nghe nói vợ của Giang Lâm là cô gái xinh đẹp nhất đảo Quỳnh Châu. Con gái của hai người họ còn xinh hơn kim đồng ngọc nữ đi theo Quan Âm, nên đã sớm chú ý tới nhà họ Giang.

Trùng hợp thay, đoàn người Giang Lâm vừa mới bước vào, anh ta ôm con vào sau thì vừa hay nghe thấy những gì Tạ Húc Đông nói nên mới vội báo danh cho con trai mình.

Nhưng nhìn thấy con gái của Giang Lâm xong thì anh ta thấy con trai mình khó được chọn lắm. Nhưng không được chọn cũng chả sao, anh ta cố tình kéo thấp tỷ lệ trúng giải của người được chọn, hê hê.

Đối mặt với hành động tự tiến cử con trai của hai người họ, Giang Lâm bày to: Không chọn ai hết.

Một đám tiểu tử thúi còn dám chọn con gái anh hả!

Giang Lâm rất là khó chịu, đuổi cả người ra ngoài.

Trò chuyện xong, Bạch Du quay qua hỏi chuyện thi đại học của Tôn Tường Vy.

Tôn Tường Vy chỉ nhún vai rồi nói: “Sau hôm thi, tớ với bác gái có thử đánh giá nhưng có vẻ không có hy vọng sẽ được. Miễn cưỡng chắc vẫn vào được đại chuyên nhưng cụ thể thế nào thì chờ có điểm mới chắc được.”

Cho dù thế nào thì sau này cô ta cũng không muốn học nữa. Sau hôm thi thử đó, cô ta cảm thấy như bản thân được giải phóng hoàn toàn, về tới nhà ngủ một mạch hết một ngày, còn không thèm cả dậy đi vệ sinh, làm cho Tạ Húc Đông bị dọa sợ tưởng cô ta ngủ tới chết.

Bạch Du: “Có thể đậu vào được đại chuyện cũng tốt mà.”

Không giống với thời đại sinh viên nhan nhản như sau này, tại thời đại này, chỉ cần có bằng cấp trung học kỹ thuật đã rất tốt, đủ để kiếm được một công việc tốt rồi.

Không biết Lâm Hướng Tuyết thi thố thế nào rồi? Chỉ hy vọng cả hai người họ có thể thi đỗ thuận lợi.

Đầu bếp Diêu biết Bạch Du đã về thì tự mình xuống bếp nấu cho cô một bàn thức ăn ngon.

Có món cá thịt bằm, có cá chép bạc om, có gà nướng khoai môn, cộng thêm sủi cảo mà chị Lôi mang tới đủ để cho cả nhà Bạch Du ăn no.

Sau khi cơm nước xong, Bạch Du chia đặc sản thành phố Quảng mà cô mua về rồi đưa tới cho các nhà.

Sau đó thì người người nườm nượp qua nhà Bạch Du, có người tới nhờ Bạch Du chấm điểm, có người thì hỏi cuộc sống đại học của cô, có người thì xin Bạch Du chia sẻ kinh nghiệm thi đại học.

Bạch Du cũng không hề từ chối mà kiên nhẫn trả lời từng vấn đề một.

TBC

Cho đến khi người cuối cùng rời đi, thì trời cũng đã tối.

Hồi ở thành phố Quảng, bé con đã hình thành thói quen ngủ chung với Niệm Niệm. Về tới đảo Quỳnh Châu, bé con ỳ tại chỗ không chịu đi, bá đạo đòi ngủ giữa cha mẹ, còn phải để mẹ ôm mình, cha thì kể chuyện cho mình nghe,

Tất nhiên là Giang Lâm cùng với Bạch Du chiều tất.

Bé con vô cùng vui vẻ, như là được ăn cái kẹp ngon nhất thế giới cho nên đến tận khi chìm vào giấc ngủ thì khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-664.html.]

Trong lòng Giang Lâm thấy vô cùng áy náy, ôm lấy bé con nằm đặt vào trong giường trẻ con, sau đó lại ôm lấy eo Bạch Du, giọng khàn khàn: “Khổ cho em rồi.”

Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên cổ làm cho Bạch Du không nhịn được mà run hết cả người. Cô quay người ôm lấy cổ anh: “Thế anh tính đền lại cho em như thế nào đây?”

Giang Lâm quay người trùm lên người cô, cắn nhẹ lên môi cô, thầm thì bên tai.

Mặt Bạch Du đỏ bừng như tôm luộc, tức giận chỉ nói được một câu: “Anh… Anh trở nên không đứng đắn như thế này từ bao giờ thế hả?”

Giang Lâm cười khẽ, sau đó bế cô lên, tắt đèn trong phòng.

Chẳng mấy mà phòng sách bên cạnh vang lên tiếng động khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Bạch Du cảm thấy sau này cô không thể nào nhìn vào cái bàn trong phòng ngủ nữa.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Bạch Du lại trải qua cảm giác mỏi lưng đau eo quen thuộc, nằm trên giường không tài nào nhúc nhích được.

Giang Lâm cầm quần áo tới cẩn thận mặc vào cho cô, cầm lược chải đầu buộc tóc cho cô, giọng trầm khàn hỏi: “Em còn đau không?”

Bạch Du đỏ mặt, không nhịn được mà trợn mắt lên nhìn anh: “Tại anh cả đấy!”

Lời này vừa hay bị bé con nghe thấy.

Sau khi rời giường, Giang Lâm đã bế bé con từ giường trẻ con về lại giường lớn. Thế nên lúc này bé con đang nằm bên cạnh hai người. Cô bé tỉnh dậy thấy vị trí của mình không đúng, hơn nữa cha còn đang bắt nạt mẹ.

Thế là cô bé nhổm dậy, không chút do dự mà đánh cha một cái, còn non nớt nói: “Xem con đánh cha nè!”

Cái bộ dáng hung hăng đáng yêu này làm cho Bạch Du bật cười.

Cô bé thấy mẹ cười thì nghĩ là mình làm đúng, vênh cái môi nhỏ lên cười.

Thế là thế giới chỉ có một người bị thương là Giang Lâm cứ thế hình thành.

Một nhà ba người hiếm lắm mới có thời gian ấm áp bên nhau như thế, kỳ kèo trên giường rất lâu mới xuống.

Ăn sáng xong thì Bạch Du dẫn theo con gái cùng với Niệm Niệm qua nhà thợ cả Ngũ.

Từ khi máy mài điện ra đời, thời gian sản xuất các tác phẩm chạm khắc vỏ sò được rút ngắn rất nhiều.

Giờ đây, sáu tác phẩm ở thành phố Quảng, cộng thêm sáu tác phẩm ở chỗ thợ cả Ngũ, cái nào cái nấy đều khéo léo đẹp đẽ như trời làm khiến người ta phải kinh ngạc.

Điều khiến Bạch Du bội phục nhất là tinh thần sáng tạo, đổi mới của thợ cả Ngũ. Mội tác phẩm có một chủ đề khác nhau, không cái nào lặp lại cái nào. Hơn nữa có thể nhìn ra từng tác phẩm dần có sự tiến bộ không ngừng.

Nhưng mà bên phía Triệu Ký Thu thì lại không quá thuận lợi. Sau mấy tháng, nghề thêu ngọc trai hai mặt chỉ mới tạo ra được một tác phẩm là chiếc quạt ngọc trai được thêu một mặt.

Lúc này, Bạch Du đang cầm chiếc quạt trong tay. Quạt được thêu mẫu đơn đỏ hai mặt, chính giữa đính một ít ngọc trai. Phần dưới cũng được trang trí bằng tua rua và ngọc trai, nhìn qua rất thanh lịch mà không hề rối mắt.

Theo như hiểu biết của Bạch Du thì thời đại này tranh thêu hai mặt đã được xuất khẩu ra nước ngoài, hơn nữa còn rất phổ biến tại đây. Nhưng kết hợp cả thêu hai mặt lẫn thêu ngọc trai thì đây là lần đầu.

Sở dĩ bên phía Triệu Ký Thu tiến triển không thuận lợi không phải do năng lực của bà ấy có vấn đề mà vì nguồn mua ngọc trai.

Bây giờ không phải thời đại cải cách mở cửa nên ngọc trai thuộc loại hàng do nhà nước phân phối, tư nhận không được thu mua với số lượng lớn. Số ngọc trai mà Triệu Ký Thu sử dụng cho tác phẩm này thực chất chính là phần thưởng của cháu trai bà ấy, tặng lại cho bà ấy.

Tại vì không thể tìm được nguồn cung ngọc trai nên Bạch Du chỉ có thể tạm dừng tiến trình kết hợp giữa ngọc trai với thêu hai mặt, chờ cải cách mở cửa rồi tiếp tục dự án này sau.

Chẳng qua nếu như thế thì cô chỉ có thể đưa mỗi đồ khảm xà cừ đi đăng ký tham gia Hội chợ Quảng thôi.

Lần trước Ngũ Hiểu Đường ôm lấy Niệm Niệm cho tới bây giờ đã là nửa năm. Nửa năm không gặp nhau, mọi người ai cũng nghĩ là cô ấy đã quên mất Niệm Niệm là ai. Ai ngờ vừa mới gặp Niệm Niệm, cô ấy đã vội chạy vào trong phòng của mình rồi ôm ra cả đống đồ.

Mọi người nhìn lại thì thấy toàn đồ cho trẻ con mặc, có quần áo, váy, giày, còn có cả trang sức, mũ, búp bê. Tất cả đều là đồ dành cho các bé gái dùng.

Loading...