Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 663

Cập nhật lúc: 2025-03-30 08:28:18
Lượt xem: 12

Vốn dĩ Giang Khải đã rất kiêng kị việc bị người khác biết mình không được, giờ lại bị một người phụ nữ xấu xí như Thúy Hoa chê bai, còn lớn tiếng la hét, Giang Khải tức giận tát một cái.

Tất nhiên, anh ta không tát được Thúy Hoa, mà bị Thúy Hoa dùng bàn tay to như gấu tóm lấy.

Thúy Hoa trừng mắt: "Tên thái giám, còn dám động tay với tao, tao không cho mày biết tay, mày còn tưởng mình là báu vật sao?"

Đêm đó, Giang Khải bị Thúy Hoa đánh cho bầm dập mặt mày.

Ngày hôm sau, Thúy Hoa muốn trả hàng nhưng không trả được.

Thúy Hoa đã bỏ ra một trăm đồng để mua Giang Khải, đây không phải là một số tiền nhỏ nên Thúy Hoa đương nhiên sẽ không để anh ta đi.

Mặc dù Giang Khải liên tục nói rằng chỉ cần thả anh ta về, anh ta sẽ đưa cho Thúy Hoa nhiều tiền hơn, từ một nghìn đồng đến mười nghìn đồng nhưng Thúy Hoa không ngốc.

Cô ta không biết Giang Khải có lai lịch thế nào nhưng nếu đúng như anh ta nói, cả nhà đều làm cán bộ thì cô ta càng không thể thả anh ta đi, nếu không một khi anh ta ra ngoài thì người c.h.ế.t sẽ là cô ta và gia đình.

Vì vậy cô ta giam Giang Khải ở nhà làm việc, cô ta lo việc bên ngoài, còn Giang Khải lo việc bên trong, giống như những người phụ nữ khác ở nhà làm nội trợ.

Thúy Hoa không có tiền để mua thêm người đàn ông khác, Giang Khải không được, cuối cùng Thúy Hoa đành nhận nuôi một bé gái bị bỏ rơi làm con.

Giang Khải vẫn không từ bỏ ý định, chỉ cần tìm được cơ hội là trốn thoát nhưng anh ta chưa lần nào trốn thoát được, chỉ đổi lại những trận đòn của Thúy Hoa.

Suốt cuộc đời, Giang Khải không bao giờ bước ra khỏi vùng núi.

Sau đó, đầu óc anh ta dần trở nên không tỉnh táo, gặp ai cũng nói mình là con của số mệnh, còn nói thế giới này do anh ta tạo ra.

Thực ra, sau khi Giang Khải tốt nghiệp đại học vẫn không đi làm, công việc duy nhất là viết một số tiểu thuyết nhảm nhí trên mạng để dâm ý người khác, vì vậy anh ta mới bị lừa hết lần này đến lần khác.

Về sự mất tích của Giang Khải, lúc đầu nhà họ Giang không hề hay biết.

Bởi vì ban đầu Giang Khải bị ông nội đuổi khỏi nhà họ Giang, Giang Khải vì vậy mà hận những người trong nhà khác, chủ động cắt đứt liên lạc với mọi người.

Sau nửa năm Giang Khải không liên lạc với gia đình, cuối cùng Giang Khải Bang và Lâu Tú Anh cũng nhận ra có điều không ổn nhưng ban đầu một mình Giang Khải đến Thâm Châu, không để lại bất kỳ cách liên lạc nào cho họ nên họ hoàn toàn không liên lạc được với Giang Khải.

Sau đó, Giang Khải Bang nhờ người giúp tìm tung tích Giang Khải nhưng tìm một hai năm vẫn không có tin tức, Giang Khải Bang mới phải cầu cứu ông nội và Giang Lâm.

Tuy Giang Lâm không thích Giang Khải nhưng nghĩ đến lời mẹ dặn trước khi mất là chăm sóc tốt Giang Khải, anh vẫn ra tay giúp đỡ, anh tra được Giang Khải ở Thâm Châu bị lừa tiền, còn báo án, sau khi tra phòng trà thì mới biết sau đó anh ta rời khỏi Thâm Châu với một người phụ nữ, từ đó Giang Khải mất tích.

Anh đoán Giang Khải hẳn là bị người ta lừa bán nhưng đã qua lâu như vậy, manh mối gì cũng không còn, huống chi thời đại này không có camera giám sát, muốn tìm Giang Khải chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Tất nhiên, đó là chuyện sau này.

Sau khi người đàn bà góa chồng và Bửu Tử bán Giang Khải, từng chạy đến thành phố Quảng định bán Bạch Du để kiếm thêm một khoản, chỉ là khi họ nghe ngóng được thân phận của Bạch Du, đặc biệt là biết gần nhà Bạch Du thỉnh thoảng có bộ đội hình sự đi tuần tra nên họ đã từ bỏ ý định này.

Bạch Du không biết mình đã thoát khỏi một kiếp nạn, cũng không biết Giang Khải bị bán đến vùng núi.

Sau khi thi xong kỳ thi cuối kỳ, cô và bà nội đưa cô nhóc và Niệm Niệm về đảo Quỳnh Châu.

Nếu tính từ lần gặp gần nhất thì hình như đã khoảng bốn tháng Bạch Du chưa được gặp Giang Lâm rồi.

Mặc dù bình thường hai người họ vẫn thư từ qua lại nhưng thư sao có thể ngang như gặp người được. Thư không thấy được không chạm được, giống như sa mạc gặp chút nữa, cùng lắm chỉ có chút an ủi về tấm lòng mà thôi.

Khi tàu thủy đậu sát bên bến thì Bạch Du cũng không thèm để tâm tới ánh mắt của người khác nữa mà ngay lập tức nhào lên người Giang Lâm.

Được ôm trong lồng n.g.ự.c ấm áp.

Có mùi cỏ xanh thơm ngát.

Rơi vào cái ôm mà cô vô cùng nhớ mong, cô mới biết bản thân nhớ anh tới nhường nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-663.html.]

Giang Lâm giang hai tay ôm lấy eo của cô, mùi vị quen thuộc phả vào mũi, cái ôm không tự chủ được mà càng siết chặt hơn.

Anh rất nhớ cô. Ôm được người vào lòng xong thì nỗi nhớ nhung không những không giảm xuống mà còn tăng lên không ngừng.

Nhưng hai người chẳng mấy đã bị kỳ đà cản mũi cắt ngang, kỳ dà ở đây không ai khác chính là bé con.

“Bỏ mẹ của con ra, mẹ là của con mà!”

Bé con rất tủi thân, mẹ vừa mới lên bờ đã không cần mình nữa, bình thường mẹ toàn ôm mình mà.

Bé con không thể nào chen vào giữa hai người được nên cánh tay béo mập vỗ lên người Bạch Du.

Ngược lại, Giang Lâm lại rất bình tĩnh, ngồi chồm hổm xuống đối mặt với bé con, nhỏ giọng hỏi: “Thư Thư không nhớ cha à?”

Đôi lông mi dày và dài của bé con như hai cái quạt nhỏ, đôi mắt to tròn nhìn cha chằm chằm không nói tiếng nào.

Giang Lâm đưa tay muốn xoa mái tóc mềm mại của cô bé, ai ngờ cô bé lại uốn éo tránh đi, quay người ôm chầm lấy mẹ, quay lưng về phía cha.

Có vẻ như cô bé giận dỗi rồi.

Lần trước lúc Giang Lâm rời khỏi thành phố Quảng, tuy cô bé không khóc lê hoa đái vũ như lần đầu tiên chia lìa nhưng mà cũng buồn mất mấy ngày. Hơn nữa ngày nào cũng hỏi thật kỹ tận mấy lần là bao giờ cha quay lại, bao giờ cha về gặp mẹ con mình thế. Mỗi lần như thế, Bạch Du đều kiên nhẫn giải thích với cô bé rằng cha bận rộn nhiều việc, rảnh là sẽ tới gặp chúng mình.

Vì để cho bé con không quên Giang Lâm, bình thường cô hay lấy hình của Giang Lâm ra cho bé con xem, bảo với cô bé đây là cha nè, bình thường khi viết thư cũng bảo cô bé tham gia cùng.

Ban đầu cô bé rất thích thú nhưng dần dần cô bé không còn hỏi chuyện về cha nữa, cũng không viết thư cho cha.

Bạch Du còn tưởng là do cô bé còn nhỏ nên không nhớ được nhiều chuyện, ai ngờ cô bé nhớ hết, lại còn hơi giận Giang Lâm.

Nhìn bé con tủi thân giang tay đòi ôm, Bạch Du không thể làm gì khác ngoài chuyện ôm cô bé lên: “Thư Thư, con không nhớ cha sao?”

Bé con không trả lời, chỉ cho cha nhìn phần ót quật cường của mình.

Bạch Du cũng không còn cách nào khác, nhỏ giọng nói với Giang Lâm: “Chỗ này nhiều người, mình cứ về trước đã, về rồi cho anh dỗ con mệt nghỉ.”

Giang Lâm “ừm” đáp lại, quay đầu cầm hành lý đặt dưới đất, sau đó đỡ bà Bạch cùng nhau đi về.

Mọi người thấy Bạch Du quay về thì rối rít chào hỏi.

“Đồng chí Bạch về rồi đó hả?”

“Ôi sinh viên về rồi này! Nửa năm không gặp hình như đồng chí Bạch ngày càng xinh đẹp thì phải!”

TBC

“Chẳng lẽ đất với nước bên thành phố Quảng giỏi nuôi người hơn sao?”

“Theo tôi thấy thì không phải do đất do nước dễ nuôi người đâu mà vì giờ đồng chí Bạch Du là sinh viên đại học rồi,

đồng thời cũng là sinh viên đại học đầu tiên tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học của tỉnh Phúc Kiến, khí chất của cô chắc chắn sẽ khác.”

Bạch Du cười hiền, chào hỏi mọi người rồi về nhà, về tới nhà, nụ cười vẫn đọng bên khóe miệng.

Lâu lắm mới quay về nhà, Bạch Du thấy vô cùng thân thiết. Mới ngồi xuống không lâu thì chị Lôi đã tới.

Chị Lôi vẫn tính tình như vậy, nói chuyện sang sảng sang sảng. Chị ấy tới mang theo sủi cảo cho Bạch Du. Chị ấy biết nay Bạch Du về nên đã cố tình làm nhiều sủi cảo.

Chị Lôi vừa mới rời đi thì Tôn Tường Vy cùng với Tạ Húc Đông cũng ôm con tới thăm nhà.

Tôn Tường Vy vẫn luôn chê hai thằng con lớn lên trông giống Tạ Húc Đông như đúc, kéo hết giá trị nhan sắc xuống.

Nhưng so với hồi mới sinh thì hai anh em đã phát triển hơn nhiều. Bình thường ôm con đi chơi cũng có người khen là đẹp trai.

Dạo này trong lòng Tôn Tường Vy đã bình tĩnh hơn nên mới có thể qua thăm bé con. Trông cô bé trắng trắng mềm mềm, đầu buộc hai chỏm nhỏ xíu buộc tua rua màu đỏ, mặc váy ngắn màu đỏ, chân cũng đi giày đỏ, xinh đẹp như bé con trong tranh tết.

Loading...