Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 652

Cập nhật lúc: 2025-03-30 08:27:24
Lượt xem: 15

Cô Vương còn cảm thấy tiếc nuối hơn Cảnh Anh nhưng tính cách của cô ấy cũng thuộc kiểu không ép buộc người khác, chỉ đành vậy thôi.

Đúng lúc này, y tá đưa cơm trưa của Cảnh Anh tới.

Cảnh Anh chỉ nhìn thoáng qua rồi đẩy ra.

Làm bạn thân nhiều năm, làm sao cô Vương có thể không hiểu cô ấy: “Cậu bị chảy m.á.u dạ dày, mình thấy ngoài việc ăn uống không đúng giờ mà còn bởi vì cậu kén chọn nữa!”

Cảnh Anh nhún vai: “Mình không muốn vậy đâu, mình cũng rất muốn giống cậu, ăn món nào cũng thấy ngon, bồi dưỡng tới mức béo trắng.”

Cô Vương cười rồi mắng: “Cậu mới béo trắng đấy, cậu đừng có mà bẻ lái nói mình là lợn. Hôm nay mình không cưng chiều cậu nữa đưa, nhất định là cậu phải ăn sách phần cơm trưa này.”

Bạch Du nói: “Em nấu ăn rất ngon, nếu sau này cơ hội, em mời cô Vương và tiền bối Cảnh tới nhà em để ăn cơm.”

Mặc dù cô không muốn vào Bộ Ngoại Giao nhưng không phải thích là có thể kết bạn với người có mạng giao thiệp như Cảnh Anh.

Đương nhiên là cô phải thật nắm thật chắc.

Không chờ cô Vương lên tiếng thì Cảnh Anh đã nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày. Không cần chờ tới ngày khác, nếu không thì nấu ăn ngay bữa nay đi.”

Bạch Du: “?”

Cô Vương:?”

Cảnh Anh: “Thợ ở căn tin có quan hệ thân thích với nhà của chị, em xuống dưới nói tên của chị thì em có thể dùng bất cứ nguyên liệu nào trong nhà bếp.”

Cô Vương cảm thấy ý kiến này của cô ấy thật sự rất vô lý, nào có ai bảo người ta nấu ăn ở bệnh viện cho cô ấy vào lần đầu tiên gặp mặt chứ.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp lên tiếng thì Bạch Du đã đứng lên và nói: “Được, bây giờ em xuống dưới đây.”

“Trò Bạch Du.. Ôi… Không cần phải phiền phức vậy đâu.”

Cô Vương cảm thấy rất không đúng lẽ thường khi một người dám nói, một người dám làm.

“Cô Vương, không sao đâu, chỉ nấu một bữa cơm mà thôi, không phiền phức ạ.”

Bạch Du nhìn mấy món đồ trên bàn một vòng, thấy trên bàn có kẹo sữa Thỏ Trắng và trà đen, cô hỏi Cảnh Anh là có thể dùng được không.

Mặc dù Cảnh Anh không biết cô lấy hai thứ đó để làm gì nhưng vẫn gật đầu: “Em muốn dùng gì thì cứ lấy.”

Dọc đường Bạch Du hỏi đường tới căn tin của bệnh viện.

Thợ nấu của căn tin là một người đàn ông niên tầm bốn mươi tuổi, sau khi nghe Bạch Du nói tên của Cảnh Anh xong thì ông ấy lập tức lấy nguyên liệu tới cho cô, để cô muốn làm gì thì làm.

Dễ dàng nhận thấy là không thích hợp để làm bốn món ăn một món canh ở đây.

Bạch Du suy nghĩ, cô quyết định làm món hủ tiếu xào bỏ.

Cô dùng tay xé hủ tiếu ra, nếu như không xé hủ tiếu thành từng sợi thì khi xào, chắc chắn là hủ tiếu sẽ không được ngon, cô bật lửa lớn làm nóng chảo dầu, nhiệt độ của nồi lớn thì sợi hủ tiếu sẽ không dính vào nồi, tiếp theo cô bỏ thịt bò đã được xào chín từ trước vào rồi dùng đũa đảo chung với nhau, sau đó đổ xì dầu sẫm màu và các gia vị khác vào, làm vậy thì sợi hủ tiếu sẽ không bị đứt, ngon mà không ngấy.

Ngoài món hủ tiếu xào bò, cô còn dùng kẹo sữa Thỏ Trắng và trà đen để làm trà sữa.

Hòa tan kẹo sữa Thỏ Trắng và trà đen rồi bỏ vào trong nồi đảo chậm vài lần trên lửa nhỏ, sau khi đảo tan thì đổ chút nước vào, kế tiếp là thêm sữa bò và trân châu đã làm từ trước, thế là món trà sữa trân châu đã được làm xong.

Người ngoài nghề xem trò vui, người trong nghề xem cách thức.

“Vị đồng chí nhỏ này, cô đang làm món gì vậy?”

Trong lúc Bạch Du xào hủ tiếu, thợ nấu của căn tin đã nhận ra trình độ nấu nướng của đồng chí nữ này không thua mình. Bây giờ thấy cô đảo kẹo sữa Thỏ Trắng và trà đen, cuối cùng thành một ly nước uống, ông ấy không khỏi cảm thấy vô cùng tò mò.

“Đây được gọi là trà sữa chân trâu, cháu có chừa lại một phần trong bếp cho chú, cảm ơn chú đã cho cháu mượn dùng nồi và nguyên liệu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-652.html.]

Nói xong, Bạch Du bưng cái mâm đã xếp gọn tất cả món ăn lên, sau đó xoay người rời khỏi căn tin.

TBC

Ban đầu trong lòng của thợ nấu vẫn còn chút kháng cự, sao có thể nấu kẹo sữa và trà đen chung với nhau, món làm ra có thể ăn được ư?

Nhưng ngay giây phút mùi thơm xông vào mũi, tay của ông ấy đã nhanh hơn não một bước, ông ấy rót trà sữa trong nồi ra, sau đó ngửa đầu uống một ngụm, thơm ngọt đậm đà, có mùi thơm của sữa bò, dư vị còn có mùi thơm của trà.

Ngon quá!

Trong phòng, Cảnh Anh đang nói với cô Vương về em họ của mình: “Cậu muốn dạy nó thế nào cũng được. Nếu nếu ngày nào đó cậu thấy nó không còn thích hợp làm trợ giảng cho cậu nữa thì cũng có thể sa thải nó bất cứ lúc nào. Tóm lại là không cần phải nể mặt mình."

Cô Vương: “Cô nhóc Cảnh Phỉ đó tuy có hơi nhỏ nhen, nhưng cũng không xấu tính, lại còn thật sự có tài...”

Lời còn chưa dứt, họ đã ngửi thấy mùi thơm bay vào từ bên ngoài.

Cảnh Anh khịt khịt mũi: “Cái gì thơm thế?”

Vừa dứt lời, bóng dáng Bạch Du lại xuất hiện ở cửa, trên tay cầm một đĩa gì đó, mùi thơm hấp dẫn kia rõ ràng là toả ra từ trên đĩa.

Cảnh Anh rất kinh ngạc: “Em đã làm gì thế?”

Bạch Du đặt đĩa lên bàn: “Em đã làm thịt bò xào ngập dầu, là cho đàn chị Cảnh ạ. Cốc này là trà sữa, em làm cho cô Vương.”

Cảnh Anh nhìn cô, dường như có chút bất mãn: “Trà sữa này là gì vậy? Sao chị lại không có phần?”

Bạch Du cười giải thích: "Trà sữa là trà hồng trà được pha bằng cách rang hồng trà, sau đó đun sôi với sữa. Nhưng mà đàn chị Cảnh bị xuất huyết dạ dày mà, giờ trước mắt không nên uống trà, chờ sức khoẻ của chị tốt hơn thì em sẽ pha cho chị nhé."

Cảnh Anh nghiêng người hít một hơi: “Là hồng trà pha với sữa, đây là lần đầu tiên chị nghe nói đến phương pháp này, mùi rất lạ, nhưng em cẩn thận quá đó, dạ dày của chị đã không có vấn đề gì từ lâu rồi…”

Vừa nói cô ấy vừa cầm chiếc cốc lên định uống trà sữa trong đó. Tất nhiên cô Vương hiểu rất rõ bạn thân của mình, nên đã nhanh tay lẹ mắt giật chiếc cốc đi.

"Đây là bạn học Bạch Du làm riêng cho mình, đừng có lấy nha."

Cảnh Anh nhìn con vịt đến miệng, không, phải nói là trà sữa đến miệng nhưng lại bay đi như thế thì không khỏi tiếc nuối: “Không phải mình muốn cướp của cậu, mình chỉ muốn uống một ngụm, một ngụm thôi mà."

Cô Vương thẳng thừng từ chối: “Một ngụm cũng không được!”

Cảnh Anh: “Keo như quỷ.”

Cô Vương: “Cậu là người keo như quỷ ấy.”

"..."

Ở kiếp trước, Cảnh Anh luôn mang vẻ mặt cứng rắn xuất hiện trước mặt mọi người, Bạch Du không ngờ lại nhìn thấy một mặt trẻ con của nữ thần như vậy, không khỏi cảm thấy được thân thiết hơn rất nhiều.

Cảnh Anh đành phải dùng đũa ăn món thịt bò xào ngập dầu mà Bạch Du đã làm cho cô ấy, bỏ vào miệng cắn một miếng, có thể cảm nhận được từng thớ thịt rõ ràng, ngấm đầy nước sốt và hơi nước trong nồi, mùi caramel ngon miệng, miếng thịt bò có màu sắc bóng bẩy, quan trọng là ngấy dầu chút nào.

Món bò xào này tưởng chừng đơn giản nhưng lại là sự thử thách tay nghề của người đầu bếp. Đây là lần đầu tiên cô ấy được ăn món bò xào ngon đến thế.

Cảnh Anh vốn dĩ không có cảm giác thèm ăn, nhưng bây giờ đã ăn hết miếng này đến miếng khác, chẳng mấy chốc cả đĩa thịt bò xào đã được dọn sạch.

Ban đầu cô Vương không đặt nhiều hy vọng vào cốc trà sữa trong tay, đúng như lời Cảnh Anh nói, đây là lần đầu tiên họ nghe nói đến việc hồng trà và sữa nấu cùng nhau, cô ấy cảm thấy hai thứ này hoàn toàn không hợp nhau. Nhưng trà sữa này là do bạn học Bạch Du pha riêng cho mình, nếu mình không uống thì nhất định sẽ khiến người ta khó xử.

Vì thế cô ấy định lát nữa có không ngon thì cũng khen ngợi, cô ấy ngửa đầu nhấp một ngụm, sau đó hai mắt sáng lên ngay.

Ngon quá!

Vị hơi lạ, nhưng không hề khó uống xíu nào. Vị của hồng trà và sữa hòa quyện hoàn hảo với nhau, tạo nên một hương vị rất mới mẻ. Cô không khỏi nhấp thêm ngụm nữa.

Nhìn bạn thân uống hết một hơi hơn nửa cốc trà sữa, Cảnh Anh muốn cô ấy để dành cho mình một ngụm, nhưng lại thấy cô ấy đã ngẩng đầu lên uống hết ngụm cuối cùng.

Huhuhu, không còn nữa rồi.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều biết đối phương muốn nói gì.

Loading...