Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 65
Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:39:06
Lượt xem: 39
Bạch Du khựng lại rồi nói: “Chị nói không sai, không có ai giúp được các chị cả, ngoài bản thân chị ra.”
Người phụ nữ nhìn cô.
Bạch Du: “Thế giới này là kiểu mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, ngay cả cái c.h.ế.t chị còn không sợ, tại sao lại sợ một người đàn ông?”
Người phụ nữ nhìn cô.
Bạch Du: “Nếu như em là chị, em sẽ dùng d.a.o để đe dọa đối phương làm thái giám, dùng thuốc trừ sâu để đe dọa cả nhà anh ta sẽ cùng xuống địa ngục… Nếu bọn họ có can đảm đánh c.h.ế.t chị thì chuẩn bị sẵn một cây s.ú.n.g thật để đền mạng, chỉ cần em còn sống một ngày, em sẽ quậy đục nước không để ai yên, ngay cả ngủ cũng không dám mắt, em còn muốn bọn họ lấy tiền ra để cầu xin em ly hôn… Cho dù là cách nào thì cũng có lợi hơn cách chị dẫn con gái đi nhảy sông tự tử, chị thấy em nói có đúng không?”
Người phụ nữ nhìn cô.
TBC
Bạch Du móc trong túi ra một tờ Đại đoàn kết, đặt bịch giấy chứa đặc sản bên cạnh người phụ nữ: “Số tiền này coi như là phí bồi thường việc em đụng trúng chị vào lần trước, còn cái này thì chị cứ giữ lại cho con gái chị ăn, em làm việc ở hội Liên hiệp Phụ nữ, nếu chị cần giúp đỡ thì có thể tới đó để tìm em.”
Nói xong, cô xoa đầu cô bé một cái rồi đứng lên lái xe đạp rời khỏi.
Tuy nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp nhưng còn phải xem người bạn muốn cứu là ai nữa.
Cô đã nói nhiều như vậy rồi, nếu người phụ nữ đó vẫn chưa hiểu ra thì cô cũng không thể giúp gì được.
Sau khi tới đơn vị, chuyện đầu tiên Bạch Du làm là bán số vé được Giang Khải cho vào ngày hôm qua.
Vé của nhóm nhạc thính phòng Stuttgart rất khó có được, cuối cùng Bạch Du bán hết số vé với giá năm đồng.
Kho bạc nhỏ lại tăng nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-65.html.]
Bạch Du cầm sách vở tới đơn vị, tận dụng triệt để mọi thứ để học tập.
Trong lòng cô có cảm giác nôn nóng, cô muốn thoát khỏi số phận đời trước, cô muốn nắm giữ số phận của mình trong lòng bàn tay.
Đương nhiên, việc học tập cũng sẽ không làm lỡ công việc mà mình đảm nhận.
Buổi trưa, sau khi tan làm, cô vẫn đến căn tin ăn cơm với Lâm Hướng Tuyết như cũ, nhưng Lâm Hướng Tuyết chỉ ăn vài miếng là đã không ăn tiếp nữa rồi.
Ít khi thấy cảnh một kẻ tham ăn không quan tâm tới đồ ăn.
Bạch Du tò mò hỏi: “Cậu làm sao vậy? Không cảm thấy ngon miệng à?”
Lâm Hướng Tuyết thở dài: “Không phải mình cảm thấy không ngon miệng, chẳng qua là cảm thấy buồn phiền vì chuyện xem mắt mà thôi.”
Lâm Hướng Tuyết lớn hơn Bạch Du một tuổi, năm nay mười chín tuổi, người nhà của cô ấy đã bắt đầu thúc giục chuyện kết hôn, đồng thời giới thiệu đối tượng kết hôn cho cô ấy, cô ấy không bài xích chuyện kén rể nhưng lại có kỳ vọng rất cao đối với việc kén rể.
Cô ấy mong tìm được một người đàn ông đẹp trai cao to, hào hoa nho nhã, đồng thời có thể hiểu của cô ấy, nhưng đối tượng người nhà giới thiệu cho cô ấy không phải là người vô cùng xấu xí thì cũng là kiểu người ông nói gà bà nói vịt.
“Ông nội mình nói chỉ cần nhân phẩm tốt là được, cha mình nói quan trọng nhất là phải đối xử tốt với mình, còn mẹ mình thì lại nói quan trọng là môn đăng hộ đối… Mình cảm thấy những lời bọn họ nói đều có lý nhưng mà mình không có cảm giác với đối tượng xem mắt, mình chỉ ước được giống cậu, lớn lên từ nhỏ đã với vị hôn phu.”
Đối diện với vẻ mặt ngưỡng mộ của Lâm Hướng Tuyết, Bạch Du suy nghĩ một lúc, cô quyết định nói thẳng: “Cậu đừng ngưỡng mộ mình, chẳng bao lâu sau mình sẽ hủy hôn với vị hôn phu…”
Lâm Hướng Tuyết sợ hết hồn: “Hủy hôn? Tại sao đang yên đang lành mà cậu lại muốn hủy hôn, không phải các cậu là thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối ư?”
Bạch Du nghĩ sớm muộn gì Lâm Hướng Tuyết cũng biết, vì vậy mà cô kể chuyện của Giang Khải và Tần Tâm Hủy, bao gồm cả chuyện cuối tuần cô mượn máy chụp ảnh của cô ấy để đi bắt gian, kể rõ đầu đuôi gốc ngọn.