Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 643

Cập nhật lúc: 2025-03-30 08:27:07
Lượt xem: 22

Đến cả Cao Thắng Nam còn nói: “Cậu tha thứ cho bọn họ dễ dàng như vậy à? Bọn họ nói cậu như vậy mà cậu còn xin cho bọn họ như thế có phải quá dễ dàng cho bọn họ hay không?”

Đến cả Trịnh Linh Linh cũng gật đầu đồng ý: “Đúng, nếu đổi lại là tớ thì tớ cũng không thể nào bao dung như thế được. Dù sao những lời bọn họ nói cũng vô cùng quá đáng, hơn nữa cho tới khi gặp cảnh sát, tớ vẫn chưa thấy bọn họ có chút hối hận nào cả.”

Đối mặt với những ý kiến trái chiều, Bạch Du chỉ nói: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”

Thật ra không phải là cô rộng lượng, cũng không phải thánh mẫu mà chỉ không muốn bản thân đi gây thù chuốc oán khắp nơi thôi.

Nếu bắt bọn họ kiểm điểm toàn trường như thế, nhìn bọn họ rơi vào cảnh khốn cùng như chó rơi xuống nước ấy đúng là có chút sảng khoái nhưng lại không hề có chút điểm tốt nào với cô.

Tục ngữ có câu “Chó cùng rứt giậu” Cô không thể đảm bảo rằng sau này bốn người này có khi nào sẽ đẩy hết trách nhiệm lên người cô, cũng không ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Huống hồ bọn họ cũng không phải là người cầm đầu đằng sau chuyện này. Người khởi xướng là Lâm Lam Phương, hùa vào là Chu Thúy Hoa. Chỉ cần hai người này bị trừng phạt là đủ rồi.

Chu Thúy Hoa bị nhốt ở đồn công an, bảy ngày sau mới được thả ra, trường học quyết định đuổi học cô ta, đồng thời cắt hết tất cả các trợ cấp. Chu thúy hoa nghe mà sốc lại tiếp tục hôn mê.

Nhưng bi kịch vẫn còn tiếp tục, có người chạy tới báo rằng chồng của Chu Thúy Hoa hồi còn tại chức đã từng nhiều lần trộm đồ của trường học mang về nhà. Bởi vậy, người đó cảm thấy chắc chắn nhân phẩm của Chu Thúy Hoa có vấn đề, Từ đây, người đó hoài nghi rằng có khi nào hồi đó anh ta chạy vào không phải để cứu người mà là để lấy đồ, chạy ra không kịp nên mới thiệt mạng hay không.

Sau khi nhận được báo cáo, các cơ quan chính phủ liên quan đã tiến hành điều tra và cuối cùng quyết định rút lại danh hiệu liệt sĩ danh dự của chồng Chu Thúy Hoa, yêu cầu gia đình cô phải hoàn trả lại toàn bộ lương hưu và các khoản trợ cấp trước đó.

Lần này Chu Thúy Hoa không ngất xỉu nữa mà tức giận tới mức nôn ra máu. Hai đứa con trai vốn có hy vọng sẽ được nhà xưởng ưu tiên tuyển vào làm công nhân cũng vì chuyện này mà mà ngay lập tức bị loại bỏ.

Để hoàn lại tiền lương hưu và trợ cấp của chính phủ, gia đình Chu Thúy Hoa không còn cách nào khác, đành phải bán nhà và chuyển về nông thôn.

Chu Thuy Hoa đã được thả ra nhưng bên phía Lâm Lam Phương lại không có tin tức gì.

Bạch Du vốn muốn hỏi Ngụy Hán Nghị, nhưng sau khi nghĩ lại lại từ bỏ. Nếu có gì thì Ngụy Hàn Nghị sẽ tự mình tới nói cho cô biết.

Chuyện ở trường đã kết thúc, nhưng từ ngày cha mẹ của Tạ Thừa rời đi thì tới nay vẫn chưa có tin tức gì.

Điều này khiến Bạch Du cảm thấy rất khác thường.

Ngay cả bà Bạch cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn: “Chẳng phải vợ chồng kia là cha mẹ ruột của Tạ Thừa hay sao? Sao lại đi mãi không quay lại như thế này? Chẳng lẽ đến con ruột của mình bọn họ cũng không cần hay sao? Hai chị em nhà này giống hệt nhau không tin được đứa nào, chỉ đáng thương đứa nhỏ Tạ Thừa kia thôi.”

Bạch Du suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ bọn họ cần thời gian để xác minh, chúng ta hãy chờ xem, nếu hai ngày nữa bọn họ vẫn không có tin tức gì thì cháu sẽ tranh thủ đến xí nghiệp bông kia mà tìm người. "

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-643.html.]

Không phải cô chê Tạ Thừa là gánh nặng, nhưng chuyện này vẫn cần có lời giải thích rõ ràng. Tạ Thừa có cha mẹ giả và cha mẹ thật. Cậu bé không thể ngây ngốc ở nhà người xa lạ là cô, để cô nuôi nâng được, chuyện này không ra thể thống gì cả.

TBC

Nếu bọn họ không muốn đứa con Tạ Thừa này thì bọn họ có thể nói rõ ràng, nếu vậy thì cô có thể xin giấy chứng nhận nuôi con nuôi hoặc làm một số giấy chứng nhận khác. Nói tóm lại cô có thể nhận nuôi Tạ Thừa nhưng cô không thể nào nuôi nấng một cách mơ hồ như thế này được.

Thứ bảy, Bạch Du học có nửa ngày, sau đó được nghỉ.

Cô đến trạm bán thịt cắt mua hai cân thịt ba chỉ rồi quay lại, chuẩn bị làm món bánh kẹp thịt cho bà nội ăn. Hôm trước, bà Bạch cứ nhắc mãi là muốn ăn bánh kẹp thịt. Tuy ở thành phố Quảng này bọn họ cũng bán bánh kẹp thịt nhưng vì không phải món ăn địa phương, cô ăn thử rồi thấy không quen.

Chỉ là mấy ngày qua cô không rảnh nên đã kéo dài tới tận hôm nay.

Thịt ba chỉ rửa sạch rồi đun nhỏ lửa với các loại gia vị như hoa hồi, lá nguyệt quế và hành lá. Nấu cho đến khi thịt mềm và vớt gia vị ra. Sau khi bột nở lên, cán rồi thành miếng bánh mì dẹt có kích thước tương tự rồi đổ vào khuôn, cho vào nồi và nướng chín vàng hai mặt, cắt một đường ở giữa. Lúc này mới lấy thịt ba chỉ đã hầm ban nãy ra, băm nhỏ cùng ớt xanh và hành tây rồi rưới nước sốt lên là xong.

Vỏ bánh xốp giòn, cắn một miếng là giòn rụm, khi cắn thì nước sốt tràn ra trong miệng, hương vị êm dịu, thơm và hấp dẫn.

Bà Bạch vừa ăn vừa khen không dứt miệng: “Vẫn là cháu gái làm là ngon nhất!”

Bạch Du: “Nếu như bà thích ăn thì lần sau cháu lại làm cho bà.”

Bà Bạch gật đầu liên tục. Hai đứa bé cũng ăn đến mức miệng dính đầy dầu, mặt ú nù như mấy bé sóc vô cùng đáng yêu.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Du vội chạy ra mở cửa, thì thấy Tập Hiểu Đông cùng với cha mẹ của anh ấy đứng ngoài cửa, đồ mang tới còn nhiều hơn lần trước.

Có sữa mạch nha, trái cây, kẹp bơ cứng Thỏ Trắng, hai củ sâm cũ kỹ, phiếu mua TV cùng với một phong thư phồng lên, nhìn qua là biết bên trong nhét không ít tiền.

Tập Hiểu Đông bước tới, đi thẳng vào vấn đề: “Đáng ra chúng tôi phải tới đây từ sớm nhưng vì một số việc nên đã bị trì hoãn lại. Hôm đó, sau khi rời khỏi đây thì tôi đã gọi điện cho cha mẹ tôi ở thủ đô ngay lập tức và nhờ cha mẹ báo án. Cục cảnh sát đã điều tra và xác nhận quả thực hai đứa trẻ đã bị đánh tráo. Với trí thông minh của đồng chí Bạch thì hẳn là cô biết người đã mua chuộc hộ lý để đã đánh tráo hai đứa trẻ không ai khác chính là Ngô Hiếu Ngọc.

Bạch Du vẫn chưa hiểu: "Tại sao cô ta lại làm như vậy? Mà Ngô Hiếu Ngọc có bị bắt không?"

Trên mặt Tập Hiểu Đông hiện lên tia tức giận, anh ấy lắc đầu: “Chúng tôi vẫn chưa bắt được cô ta. Ngô Hiếu Ngọc là sinh đôi với vợ tôi. Chẳng qua năm đó, sau khi được sinh ra, Ngô Hiếu Ngọc bị hộ sĩ ôm nhầm. Cho tới khoảng mấy năm trước, cha mẹ vợ tôi nhìn thấy Ngô Hiểu Ngọc, nhận nhầm cô ta thành vợ tôi thì chuyện ôm nhầm con khi xưa mới bại lộ. Ngô Hiểu Ngọc từ khi được nhận về vẫn luôn oán hận, cô ta cho rằng cha mẹ vợ tôi đã cố tình yêu cầu hộ sĩ ôm nhầm cô ta để có được đứa con trai, từ đó làm cho tuổi thơ của cô ta tràn ngập trong khổ đau như thế. Cũng vì điều này mà cô ta ghen ghét với vợ tôi. Cô ta nghĩ cùng là chị em sinh đôi. Vợ tôi lại được ở bên cạnh cha mẹ, không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, còn cô ta từ bé tới giờ chưa được một bữa cơm no. Cha mẹ nuôi kia của cô ta không đánh thì mắng cô ta nên cả nhà rất bao dung cho cô ta, chỉ cho rằng cô ta chịu nhiều tủi hờn. Ai mà ngờ cô ta lại to gan lớn mật như thế, dám mua chuộc hộ sĩ đánh tráo trẻ con như vậy. Vốn dĩ tôi đã muốn báo cảnh sát nhưng cha mẹ vợ tôi vẫn thấy rất có lỗi với Ngô Hiếu Ngọc, cho nên cầu xin chúng tôi hãy tha thứ cho cô ta.”

Đối diện với chuyện này, anh ấy cũng tức giận và bất lực.

Ngô Hiếu Ngọc không những mua chuộc hộ sĩ tráo con mà còn không hề đối xử tốt với con của bọn họ chút nào. Quá đáng hơn, cô ta còn trộm mất thư báo trúng tuyển của vợ anh ấy, thay thế thân phận vợ anh ấy mà đi học ở trường đại học.

Nhưng cha mẹ vợ anh ta lại thấy trước giờ đã khiến cho Ngô Hiếu Ngọc thiệt thòi. Chuyện xảy ra năm đó khiến cho cô ta không được giáo dục đàng hoàng. Cha vợ anh ấy vì muốn anh ấy từ bỏ ý định báo cảnh sát, suýt chút nữa đã quỳ xuống mà xin.

Loading...