Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 616

Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:30:55
Lượt xem: 19

Trước đó Bạch Du hơi lo quyền sở hữu của căn nhà này hơi không rõ ràng, dù sao mười năm đó có ảnh hưởng rất lớn, chuyện quyền sở hữu nhà cũng trở nên rất phức tạp, có một số căn nhà không có sổ đỏ, nếu là như vậy thì sẽ rất rắc rối.

Không ngờ chủ nhà cũng nóng lòng muốn bán nhà nên ngay từ đầu đã làm chuyển giao quyền sở hữu tài sản rồi. Bây giờ chỉ cần làm thủ tục tiếp theo là được.

Tuy nhiên, việc thực hiện các thủ tục không phải là chuyện có thể hoàn thành trong nay mai, mà cần tự mình đi làm.

Tuy ngôi nhà được bảo dưỡng tốt, nhưng qua nhiều năm tường bên trong đã bị rỗ, còn bị bẩn nữa, có chỗ còn bị mốc, do đó nhất đinh phải sơn lại lần nữa, nhà vệ sinh và phòng tắm cũng cần được sửa sang.

Nhưng kỳ nghỉ của Giang Lâm sắp kết thúc rồi, cho nên sau khi bàn bạc với chủ nhà, chủ nhà đã đồng ý để nhóm của Bạch Du sửa nhà trước khi hoàn tất hết các thủ tục.

Chiến hữu của Giang Lâm, Ngụy Hán Nghị đã giúp giới thiệu hai thợ thủ công giỏi. Sau khi tan sở, anh ấy cũng đích thân đến giúp đỡ và quét vôi cùng Giang Lâm. Sau hai ba ngày làm việc, toàn bộ căn nhà lập tức đã rực rỡ hẳn lên.

Sau đó Giang Lâm đã đến cửa hàng bách hóa mua mấy cái giường gỗ và tủ quần áo rồi nhờ người giao tới, còn mua rèm về lắp.

Bạch Du cũng không nhàn rỗi, các đồ cần dùng ở nhà như khăn tắm, bàn chải đánh răng, nước tương, muối, dầu rồi giấm, nồi niêu xoong chảo đều mua mới, tuy những thứ này đều có sẵn trên đảo Quỳnh Châu, nhưng họ cũng sẽ về nhà bên đó, Giang Lâm cũng đang ở đó, cho nên những thứ ấy không thể chuyển đến đây, nhiều lắm thì lúc ấy sẽ về mang theo ít quần áo thôi.

Kỳ thực Bạch Du cũng không mấy hài lòng với cách trang trí của chủ nhà trước, nhưng bây giờ kinh tế còn chưa mở cửa cải cách, trên thị trường cũng không có công ty nội thất chuyên nghiệp, rất nhiều đồ trang trí không mua được. Điều quan trọng nhất là bây giờ thời gian của họ quá hạn chế.

Bởi vậy trước mắt chỉ có thể trang trí lại một chút, sau này khi kinh tế phát triển thì có thể cải tạo toàn bộ luôn.

Sau khi quét vôi tường xong, các thủ tục bất động sản cũng đã hoàn tất thuận lợi.

Không quan tâm đến việc chọn ngày lành tháng tốt gì đó, Bạch Du đến hợp tác xã cung ứng mua một đống pháo, đốt trước cửa, coi như đã vào nhà mới.

Bé con phấn khích đến mức đôi chân ngắn ngủn cứ đi loanh quanh trong nhà.

“Mẹ ơi, con muốn ở chung phòng với chị.”

Đôi mắt to của bé con sáng lên, còn chủ động đề nghị không ở chung phòng với Bạch Du.

Bạch Du cười: “Vậy sau này đừng có hối hận, khóc lóc đòi ngủ với mẹ đấy nhé?”

Bé con vẫn còn phấn khích vì được ở chung phòng với chị gái, gật đầu nói: “Dạ, bé không hối hận đâu.”

Niệm Niệm cũng rất vui, đôi mắt to cong thành hình lưỡi liềm.

Hai chị em nắm tay nhau đi dạo quanh phòng.

Bà Bạch đã lớn tuổi, chân yếu đi đứng không tiện lắm, nên căn phòng ở tầng một được dành riêng cho bà.

Bạch Du và Giang Lâm ở trong phòng ngủ chính lớn nhất, ngoài phòng thay đồ và nhà vệ sinh, phòng ngủ còn có một ban công rộng hướng ra vườn, phong cảnh cực kỳ đẹp.

Bạch Du dự định mua một cái bàn cùng mấy cái ghế đẩu đặt ở ban công, rồi trồng thêm mấy bông hoa xinh đẹp, bình thường sẽ uống trà đọc sách ở đây, thoải mái cỡ nào chứ.

Ngoài ra, cô cũng muốn mua hai chiếc ghế xếp, một chiếc ở ban công và một chiếc ở tầng dưới. Mùa hè nằm ngủ trên ghế xếp nhất định sẽ rất thoải mái.

Trong vườn có xích đu, bé con và Niệm Niệm có thể chơi trong vườn. Tất nhiên, người lớn cũng có thể chơi.

Ngoài ra, cô còn muốn dành ra một phần vườn để trồng rau. Giống như ở đảo Quỳnh Châu, tự trồng rau sẽ rất thuận tiện.

Trong lúc mọi người đang nhìn quanh phòng, Tiểu Tạ Thừa ngoan ngoãn đứng sang một bên, không hề chạy nhảy hay đụng vào bất cứ thứ gì, hiểu chuyện tới mức làm người ta đau lòng.

Nhưng khi cậu bé nghe được Minh Thư và Niệm Niệm có phòng, khuôn mặt cậu không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.

Bạch Du đi tới, dẫn cậu bé đi qua phòng cho khách: “Cháu có dám ở một mình không? Nếu dám thì căn phòng này sẽ dành cho cháu.”

Tiểu Tạ Thừa trợn tròn mắt, hiển nhiên không ngờ mình có thể có phòng riêng: “Cháu thật sự có thể ở trong phòng này sao ạ?”

Bạch Du gật đầu: “Nếu cháu không sợ tối.”

Tiểu Tạ Thừa vô thức đáp: “Cháu không sợ tối ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-616.html.]

Ở nhà, cậu bé cũng ở một mình trong phòng.

Kể từ sau khi mẹ sinh mình thì bà xong đã không thích ôm mình nữa, cũng không thích để cậu bé ngủ chung giường với cô ta, nên từ khi cậu bé có ý thức, cậu luôn ngủ một mình.

Bạch Du sờ sờ tóc cậu bé: “Vậy cháu có thể ở trong phòng này.”

“Dạ, cảm ơn cô!”

Lần đầu tiên, đôi mắt của Tiểu Tạ Thừa sáng lên.

Chuyện nhà vẫn nên tổ chức tiệc tân gia.

Buổi tối, Bạch Du nấu cả bàn đồ ăn ngon.

TBC

Làm nóng chảo dầu, cho sườn đã ướp vào xào chín rồi cho chảo khác vào xào hành, gừng, tỏi cho thơm, cho sườn xào vào xào vài lần, thêm nước nóng, nước tương nhạt, muối và hạt nêm, rồi bật lửa lớn. Sau khi sôi, đun nhỏ lửa trong nửa tiếng, thế là một phần sườn heo sốt đã sẵn sàng.

Tiếp theo cắt thịt ba chỉ thành từng miếng, cho vào chảo xào chín, thêm nước sốt vào để làm thành món thịt kho.

Sau đó là món cá hấp, biểu trưng cho sự sung túc mỗi năm. Cuối cùng, xào bắp cải với giấm, làm canh cà chua trứng. Ba món thịt, một món rau và một món canh đã sẵn sàng.

Nếu không phải bị thiếu đồ, Bạch Du còn muốn làm bánh ngọt, nhưng bây giờ cũng không còn thời gian.

Nhưng cả nhà vẫn ăn uống say sưa ngon lành, tuy được ăn đồ ăn trong khách sạn quốc doanh ngon nhưng ăn nhiều quá cũng sẽ thấy ngán, hơn nữa đồ ăn bên ngoài dùng quá nhiều dầu, không tốt cho trẻ em.

Thịt cá hấp mềm mềm, mùi vị thơm ngon. Hấp là cách tốt nhất vẫn giữ được hương vị nguyên bản của cá, cá sẽ không bị mất chất.

Nhưng món được yêu thích nhất chắc chắn là món sườn heo sốt.

Sườn heo sốt có màu đỏ, thịt giòn giòn, đậm đà vị xương. Đám trẻ con ăn đến miệng và tay toàn là dầu, tất cả đều biến thành mèo mướp hết.

Tuy nhiên, chỉ có Tiểu Tạ Thừa là vẫn khá dè dặt, chỉ gắp những món trước mặt. Song, đứa nhỏ này cũng ngoan ngoãn, ăn xong sẽ chủ động dọn bàn, còn muốn giúp rửa bát.

Ngày đầu tiên đến nhà mới, bé con háo hức đến mức cứ lăn qua lăn lại trên giường, hơn chín giờ vẫn còn chưa ngủ.

Bạch Du đánh nhẹ m.ô.n.g cô bé hai cái, bé con mới từ từ yên tĩnh lại, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.

Bạch Du thấy Niệm Niệm cũng đã ngủ, liền đứng dậy đi sang phòng cho khách ở bên cạnh nhìn Tiểu Tạ Thừa.

Tiểu Tạ Thừa phấn khích đến không ngủ được, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cậu bé vội vàng nhắm mắt lại.

Bạch Du đi vào đắp chăn cho cậu bé, sau đó khép cửa sổ lại một chút rồi đi xuống.

Ngày hôm nay, Tiểu Tạ Thừa đã có một giấc mơ rất đẹp, cậu bé mơ thấy Bạch Du biến thành mẹ mình.

Thấy bọn trẻ và bà nội đã ngủ say, Bạch Du đi vào phòng tắm ở tầng một tìm Giang Lâm.

Mặc dù trời đã tối nhưng ngày mai anh sẽ quay lại đảo Quỳnh Châu, phải mất một thời gian rất dài mới có thể tới đây được, bởi nên anh muốn đập phòng tắm trước khi đi.

Không gọi thợ như này sẽ có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, thứ hai cũng có thể tiết kiệm thêm chút chi phí, sau này vẫn còn nhiều chỗ cần tiêu tiền, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nhìn thấy Bạch Du đi vào, Giang Lâm lập tức nói: “Bụi nhiều lắm, em ra ngoài chờ đi, mình anh có thể làm được.”

Bạch Du biết anh không muốn thấy mình mệt, nhưng nhìn thấy anh đổ mồ hôi đầm đìa, mặt đầy bụi, cô cũng cảm đau lòng cho anh: “Em làm cùng anh, hai vợ chồng phối hợp, sẽ không mệt đâu.”

Nói đoạn, cô dùng xẻng xúc ra mấy thứ đã bị đập nát.

Trong phòng có một chiếc bồn tắm cũ, trước đây dùng để đựng đồ lặt vặt, mặt đã mòn đến mức không thể sử dụng được nữa, không thể không đập được.

Sau khi Giang Lâm đập vỡ bồn tắm, liền quay người đập vỡ cái kệ bên cạnh.

Cái kệ để đồ không phù hợp với cách trang trí của căn phòng. Toàn bộ ngôi nhà được mô phỏng theo phong cách kiến trúc lãng mạn của Anh thế kỷ 19, nhưng chiếc kệ này lại được làm bằng gạch đỏ, rõ ràng là được thêm vào lúc sau, nhưng chất lượng không được tốt lắm, bề mặt không bằng phẳng, bên ngoài cũng không trét xi măng, dù có nhìn sao cũng thấy xấu, chẳng liên quan gì cả.

Loading...