Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 614
Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:30:52
Lượt xem: 18
Tất cả mấy kẻ buôn người đều đáng chết!
Nếu anh hai của cô không bị bọn buôn người bắt cóc, thì kiếp trước anh cả của cô đã không bị trầm cảm, cha và bà nội cũng chẳng c.h.ế.t không nhắm mắt.
Tuy rằng kiếp này cô tìm được Niệm Niệm, nhưng anh hai của cô vẫn sống không thấy người c.h.ế.t không thấy xác, vẫn là tảng đá trong lòng bọn họ, nên cô không muốn chứng kiến bi kịch tương tự lần nào nữa.
Huống chi Tiểu Tạ Thừa đã là một đứa trẻ đáng thương lắm rồi, cô thực sự không thể trơ mắt nhìn cậu bé bị bắt cóc.
Tiểu Tạ Thừa nói: “Cháu xin lỗi chú, đừng mắng cô nữa ạ, là lỗi của cháu.”
Lúc này Giang Lâm mới chú ý đến sự hiện diện của cậu bé, cúi đầu nhìn cậu bé một cái.
Không ngờ Tiểu Tạ Thừa vốn thận trọng trước mặt Ngô Hiếu Ngọc lại không hề tỏ ra rụt rè hay sợ hãi trước mặt Giang Lâm.
Điều này khiến Bạch Du không khỏi nghi ngờ rằng việc cậu bé làm trước đây là cố ý, nhằm để cha mình là Tạ Chí Dân biết mình đang sống một cuộc đời đáng thương, sau đó sẽ đưa mình đi.
Nhưng cuối cùng vẫn vô dụng, Tạ Chí Dân biết Ngô Hiếu Ngọc đối xử như thế với con mình, nhưng vẫn để con ở một mình với Ngô Hiếu Ngọc.
Bây giờ xem ra cô phải rút lại cái nhìn trước đây về Tạ Chí Dân, cả cha cả mẹ của đứa bé này đều không đáng tin.
Giang Lâm ngẩng đầu nhìn Bạch Du: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạch Du: “Đúng như chúng ta vừa đoán, mẹ của cậu bé này... Không biết đã đi đâu, tạm thời đồng chí công an không tìm được người nhà của cậu bé, vậy nên chúng ta sẽ chăm sóc thay một khoảng thời gian.”
Giang Lâm nhướng mày.
Đã gặp nhiều cặp cha mẹ không đáng tin, nhưng cố tình bỏ rơi con ruột cho bọn buôn người thì vẫn là lần đầu tiên thấy.
Đứa bé này có thực sự là con ruột của Ngô Hiếu Ngọc không thế?
Lúc này Bạch Du và Giang Lâm đều có chung nghi hoặc trong lòng.
Sợ bà nội lo, Bạch Du không cũng dám trì hoãn nữa, nhanh chóng đưa Tạ Thừa về.
Sau khi bà Bạch biết được chuyện về đám buôn người, bà vừa thấy sợ cho cháu gái mình, sau đó không nhịn được mà chửi: “Lúc đó bà còn thấy kỳ lạ, nhưng bà không ngờ cô ta lại ác độc như vậy, thế mà lại… “
Thế mà lại bỏ con mình cho bọn buôn người!
Bởi bà Bạch ngại Tiểu Tạ Thừa ở đây nên mới không chửi nữa.
Một đứa bé thông minh như Tiểu Tạ Thừa, sao có thể không hiểu được?
Chỉ thấy cậu cúi thấp đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất, cũng không biết đang nghĩ gì.
Đến giữa trưa, nhiệt độ lại tăng lên, ánh nắng chói chang chiếu xuống, phơi nắng hồi lâu khiến người ta như muốn ngất, nhóm Bạch Du cũng đói bụng, do đó nhanh chóng tìm một nhà khách để nghỉ, sau đó đồ đạc cũng không kịp cất, vội vã tìm một khách sạn quốc doanh để ăn cơm.
Đến Quảng Thành ăn thì không thể bỏ qua món gà luộc và canh Lão Hỏa Lương(*). Qingcai món rau thì Bạch Du gọi khoai lang chiên nấm, sau đó gọi bánh hạt dẻ nước cho ba đứa trẻ.
(*)Canh Lão Hỏa Lương: một món ăn Quảng Đông, nguyên liệu nấu bao gồm thịt, trứng, hải sản, rau, trái cây sấy khô, ngũ cốc, dược liệu… Ăn vào có vị ngọt, có tác dụng điều hòa cân bằng khí huyết trong người.
Bánh hạt dẻ nước là món tráng miệng truyền thống ở Quảng Thành, được hấp với bột hạt dẻ nước và nước đường, có màu vàng trong suốt, rất mềm mịn, rất đàn hồi.
Cắn một miếng, mùi thơm của hạt dẻ sẽ tràn ngập khắp khoang miệng, vô cùng ngọt ngào. Không chỉ trẻ em thích ăn mà người lớn cũng thích.
Bé con và Niệm Niệm mỗi người cắn một miếng, ăn tới hai má phồng lên, giống như hai chú sóc nhỏ đáng yêu.
Tiểu Tạ Thừa thì lại chẳng động đũa, sau khi đồ ăn được bưng lên thì vẫn tiếp tục ăn cơm trong bát.
Bé con nhìn cậu bé không ăn gì, bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm vung lên, chỉ vào chiếc bánh hạt dẻ nước và nói: “Anh ơi, ăn đi!”
Chắc Tiểu Tạ Thừa không ngờ cô bé lại đồng ý gọi mình là anh trai, càng không ngờ tới là cô bé sẵn sàng chia sẻ đồ ăn ngon với mình, khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ kinh ngạc, mất một lúc lâu mới phản ứng lại: “Anh không ăn, em gái ăn đi.”
Bé con rất bá đạo: “Ăn đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-614.html.]
Nhưng cổ tay nhỏ nhắn của cô bé không đủ sức để cầm chiếc bánh hạt dẻ nước lên, đành phải bất lực nhìn Bạch Du.
Bạch Du đưa cho Tiểu Thừa một miếng bánh hạt dẻ nước, sau đó cho rất nhiều thịt gà và rau vào bát cậu bé: “Ăn đi, ăn xong lại gắp tiếp.”
Tiểu Tạ Thừa nhìn thịt rau chất đống như ngọn núi núi trong bát, có chút ngơ ngác lại có chút khó tin: “Cô ơi, nhiều quá rồi ạ.”
Trong trí nhớ, mẹ mình chưa bao giờ gắp đồ ăn cho cậu bé, chứ đừng nói đến việc đút cho cậu bé ăn gì đó, ngược lại chỉ cần mình ăn thêm một miếng thịt là mẹ sẽ dùng đũa đánh vào tay cậu bé.
Bạch Du: “Không nhiều đâu, trẻ con nên ăn nhiều một chút, vậy mới cao lớn được.”
Bé con gật đầu, cắm đũa vào chiếc bánh hạt dẻ nước rồi bỏ vào miệng, giọng non nớt nói: “Anh ơi, anh ăn như thế này này, sẽ cao cao lên!”
Tiểu Tạ Thừa nhìn Minh Thư rồi nhìn Bạch Du, sau đó chậm rãi cầm đũa lên, làm theo Minh Thư, đưa bánh hạt dẻ nước vào miệng và cắn nhẹ một miếng nhỏ.
Nắng chói chang chiếu vào từ cửa sổ, bụi bay múa trong nắng. Bánh hạt dẻ nước ngọt mềm, ngọt từ miệng đến tận tim.
Nó ngon đến mức khiến cậu bé muốn khóc.
Đã lâu rồi cậu bé không được ăn đồ ngọt, mẹ không thích cậu bé ăn đồ ngọt. Cô ta từng chỉ vào trán cậu bé và nói cậu bé không xứng đáng được ăn. Cậu bé ăn lần nào là mẹ sẽ đánh lần đó, sau đó cậu bé không dám ăn nữa, còn nói dối cha là mình không thích ăn đồ ngọt.
Cậu bé cắn thêm một miếng bánh hạt dẻ nước, cố gắng ghi nhớ mùi vị ấy vào lòng: “Cô ơi, khi cha cháu tìm thấy cháu thì cháu sẽ bảo ông ấy đưa tiền cho hai người.”
Bạch Du sao có thể chỉ vì cậu bé ăn chút đồ mà đòi tiền của cậu bé được? Nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu bé, cô đành phải gật đầu.
Cuối cùng, mấy đứa nhỏ đều ăn no căng.
Cái bụng của bé con phồng lên, Bạch Du nhịn không được chọc nhẹ vào cái bụng tròn vo của cô bé, cái chọc đó khiến bé lập tức cười khúc khích.
Tiểu Tạ Thừa ở bên cạnh nhìn với vẻ ngưỡng mộ.
Nhìn thấy cảnh ấy, trong đầu cậu bé chợt nảy ra một suy nghĩ điên rồ - nếu cô Bạch Du là mẹ cậu bé, thì sẽ tốt đẹp bao nhiêu.
Trở lại nhà khách, nhìn thấy Tiểu Tạ Thừa Nhi đổ mồ hôi khắp người, Bạch Du bảo cậu bé cởi áo khoác ra.
Không cởi ra thì không biết, đến khi cởi áo ra rồi, Bạch Du mới phát hiện cậu bé không chỉ gầy, mà trên người còn có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ, một số trông có vẻ đã có từ lâu, một số trông giống như mới có.
TBC
“Cái này… Là ai làm?”
Bạch Du quỳ xuống, kiểm tra kỹ toàn thân cậu bé, phát hiện có chừng mười hai mươi vết thương, không khỏi thấy tức giận.
Tiểu Tạ Thừa cúi đầu, hồi lâu mới thấp giọng nói hai chữ: “Mẹ ạ.”
“...”
Thật ra trong lòng Bạch Du cũng đã đoán được đáp án này, nhưng vẫn là có chút hi vọng.
Nhưng đời thực không có hai chữ gọi là hi vọng này.
Lửa giận trong lòng Bạch Du cháy hừng hực, nhưng hiện tại cô không biết Ngô Hiếu Ngọc đang ở đâu, cũng không biết nên an ủi đứa bé như thế nào, chỉ có thể sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Chờ cháu lớn thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Lúc lớn thì rời khỏi nhà, bỏ những người cha mẹ vô tâm ấy ra sau, theo đuổi ước mơ và cuộc sống của mình.
Tiểu Tạ Thừa vẫn cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Cô ơi, sao mẹ cháu lại không thích cháu vậy ạ?”
Bạch Vũ không trả lời được.
Cũng như trước đây, cô không hiểu tại sao mẹ cô lại không thích cô.
Tiểu Tạ Thừa cảm thấy như mình có gì đó không đúng, mắt chua xót chực khóc: “Nếu mẹ lại không thích cháu, sao lúc trước lại sinh ra cháu làm gì?”
Tiểu Tạ Thừa không khóc, ngược lại nhỏ giọng nức nở: “Đau lắm.”
Cô nhớ lại việc bị người ta mắng là sao chổi, nhớ tới lúc bị kim đâm, những người khác còn nói mẹ cô không cần cô, cô cũng không hiểu, sao mẹ lại không cần mình.
Nếu đã không thích cô, thì tại sao lại sinh ra cô chứ?
Bạch Du đành phải quay người đi dỗ bé con, chúng đều là những đứa trẻ đáng thương.