Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 613
Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:30:50
Lượt xem: 19
Nhưng bà có nghĩ nát óc thế nào cũng không hiểu được, làm sao lại có một người mẹ như vậy?
Bạch Du và Giang Lâm nhìn nhau: “Chúng ta đi xem thử nhé?”
Không biết thì không sao, nhưng nếu đã biết thì cô thực sự không thể ngồi yên giả vờ như chẳng biết gì cả.
Giang Lâm: “Anh đi tới đó cùng em.”
Bạch Du lắc đầu: “Em có thể đi một mình.”
Vừa nói, cô vừa đưa bé con qua, sau đó về phía nhà vệ sinh.
Ở ga xe tàu có quá nhiều người, vừa nhiều vừa hỗn loạn, nơi nơi toàn là người với người, cũng trộn lẫn nhiều người xấu.
Bạch Du giống như cá mòi trong hộp, bị đám đông chen chỗ này lấn chỗ kia, khó khăn lắm cô mới tới được nhà vệ sinh, liền nhìn thấy Tiểu Tạ Thừa đang bị một người phụ nữ trung niên ôm, đi nhanh về phía trạm.
Tiểu Tạ Thừa dùng sức vung tay vung chân: “Thả ra, cô thả ra!”
Nhưng đáng tiếc cậu bé chẳng có mấy sức, việc giãy giụa trước mặt một người phụ nữ có thân hình cường tráng kia giống như gãi ngứa vậy, người phụ nữ trung niên đó chẳng xê dịch tí nào.
Tim Bạch Du thắt lại, thầm kêu không ổn rồi.
“Có kẻ buôn người! Có người đang bắt cóc trẻ em! Mau bắt lấy người phụ nữ tóc ngắn mặc áo khoác bông màu xanh đậm phía trước!”
Ngay sau đó, cô đuổi theo người phụ nữ trung niên kia, vừa đuổi theo vừa hét lớn.
Không thể để người phụ nữ trung niên đó rời khỏi nhà ga, nếu không bà ta sẽ như nước chảy ra biển, rất khó bắt được.
Mọi người ở thời kì này vẫn còn nhiệt tình, dù đang vội nhưng khi nghe thấy tiếng hét của Bạch Du thì vẫn dừng lại.
Người phụ nữ trung niên nhanh chóng bị mọi người vây quanh.
Nhưng bà ta vẫn muốn đấu tranh đến chết: “Đừng nghe người phụ nữ đó nói bậy, tôi là bà ngoại của đứa bé, tôi không phải kẻ buôn người!”
Bạch Du đuổi theo, nhận ra người phụ nữ này thực sự tàn nhẫn, để ngăn cản Tiểu Tạ Thừa tiết lộ thân phận của mình, bà ta thực sự đánh gục đứa bé.
Cô thở hổn hển nhìn người phụ nữ: “Bà không phải là bà của cậu bé. Tôi đi cùng chuyến tàu với cha mẹ cậu bé. Tôi biết tên của cha mẹ cậu bé đấy. Nếu bà thực sự là bà ngoại của cậu bé, vậy cậu bé tên là gì, cha mẹ cậu bé tên là gì?”
Người phụ nữ trung niên không ngờ lại xui xẻo như thế, thế mà lại có người quen biết cậu bé. Bà ta do dự rồi nói lại: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Cô mới là kẻ buôn người thì có!”
Rồi một người đàn ông từ đâu xuất hiện, trông có vẻ nham hiểm, chỉ vào Bạch Du nói: “Tôi nghe nói bọn buôn người ngày nay rất thông minh, cố tình để một số cô gái trẻ đẹp làm việc này, như vậy mới có thể làm giảm cảnh giác của mọi người. Tôi thấy mọi người đừng để bị cô ta lừa, bác gái này vừa nhìn đã thấy là một người trung thực.”
Sau đó một người đàn ông khác nhảy ra, nói Bạch Du là mới kẻ buôn người.
Bác gái “trung thực” cũng là bậc thầy diễn xuất, nói khóc là khóc ngay: “Đồng chí nữ này, tôi xin cô tha cho chúng tôi đi. Cô xem cô ăn mặc đẹp đẽ thế nào, cháu ngoại tôi ăn mặc rách rưới ra sao, sao có đủ tiền mua vé giường nằm được?”
Bạch Du mỉm cười nhìn hai người đàn ông đột nhiên nhảy ra tố cáo mình: “Các người cùng một nhóm phải không? Còn bà nữa, tôi nói cậu bé nằm vé giường nằm khi nào? Xem ra các người đã để mắt tới đứa bé trên tàu rồi, mọi người đừng để bọn họ đi. Nếu không xác định được ai là kẻ buôn người thì có thể nhờ người trình báo vụ việc và gọi đồng chí công an đến!”
Mọi người nhìn hai người đàn ông đột nhiên xen vào, trong lòng thực sự có hơi do dự, không biết nên tin ai.
Khi nghe tin Bạch Du nhờ người đi báo công an, mọi người mới chợt cảm thấy cô đáng tin hơn.
TBC
Không biết ai la lên: “Tôi đi! Đồn công an ở ngay bên cạnh. Tôi đi gọi đồng chí công an tới đây ngay!”
Ba tên buôn người nghe thấy câu này thì không khỏi nhìn nhau, có hơi sốt ruột.
Ngay sau đó, người phụ nữ trung niên ném cậu bé vào đám đông, quay người bỏ chạy. Hai tên buôn người kia cũng chạy theo các hướng khác nhau
“Nhanh lên! Mau bắt lấy chúng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-613.html.]
Bạch Du đã đề phòng mấy người này từ lâu, thấy ba người họ chạy trốn thì bảo mọi người bắt lại.
Ba tên buôn người thường dựa vào thủ đoạn này để trốn thoát rất nhiều lần, nhưng không ngờ lần này lại gặp phải Bạch Du. Chẳng mấy chốc, ba người đã bị khống chế, tay bị bẻ ngoặt ra sau và ghì xuống đất.
Các đồng chí công an cũng làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng lao tới bắt giữ ba người.
Nhưng Tiểu Tạ Thừa vẫn chưa tỉnh lại, mà mẹ cậu bé Ngô Hiếu Ngọc cũng không thấy đâu.
Đúng như Bạch Du đoán, người phụ nữ kia đã cố tình bỏ đứa bé ở ngoài nhà vệ sinh, mong bọn buôn người sẽ bắt cậu bé đi, và bản thân cô ta đã đi ra ngoài bằng cửa khác của nhà vệ sinh từ lâu rồi.
Sau khi đồng chí công an lấy lời khai của Bạch Du, nói: “Nếu cô biết đứa bé này thì có thể giao nó cho cô chăm sóc trong thời gian này được không?”
Bạch Du: “?”
Bạch Du muốn từ chối theo bản năng, mặc dù thông cảm với cậu bé, nhưng tiếp theo cô còn rất nhiều việc phải làm: tìm nhà, trang trí, chuyển nhà, sau đó cô còn nhập học, cô làm gì có thời gian và sức lực để chăm sóc thêm một đứa nhỏ nữa?
Đồng chí công an thấy cô không muốn lắm, cũng không muốn làm cô khó xử: “Mặc dù cô đã cung cấp tên cha mẹ của đứa bé rồi, nhưng trừ phi cậu bé tỉnh dậy biết địa chỉ nhà của mình, nếu không sẽ không dễ tìm thấy họ đâu. Nếu cô không muốn chăm sóc cậu bé thì chúng tôi đành phải tạm thời đưa cậu bé vào trại trẻ mồ côi.”
Lúc này, Tiểu Tạ Thừa tỉnh lại, ôm cổ Bạch Du: “Cô ơi, cháu không muốn đến cô nhi viện!”
Sớm không tỉnh muộn không tỉnh, ngay lúc nói muốn đưa cậu bé đến trại trẻ mồ côi thì lại tỉnh, chẳng lẽ lúc nãy là giả vờ ngủ à?
Bạch Du nhìn đôi mắt đen láy của đứa bé: “Cháu cho cô biết, cháu có biết gia đình mình đang sống ở đâu không?”
Tiểu Tạ Thừa lắc đầu: “Không biết ạ.”
Bạch Du nhướng mày: “Thật sự không biết, hay là giả vờ không biết thế?”
Tiểu Tạ Thừa đoán là mình giả vờ ngủ bị phát hiện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ áy náy: “Cô ơi cháu xin lỗi, lúc nãy cháu chỉ giả vờ ngủ thôi, cháu sợ khi tỉnh lại cô sẽ bỏ mặc cháu, cha cũng không nói cho cháu biết nhà ở đâu.”
Đúng là một đứa bé thông minh.
Chỉ số IQ này không hề giống một đứa trẻ bốn, năm tuổi chút nào, khả năng quan sát rất nhạy bén, khả năng ăn nói cũng rất tốt.
Bạch Du: “Trước đây không phải cháu sống ở Quảng Thành sao?”
Tiểu Tạ Thừa lại lắc đầu: “Trước đây sống ở Bắc Kinh ạ, mẹ cháu vốn là người Quảng Thành, sau này mới cùng cha tới thủ đô, đây là lần đầu tiên cháu tới Quảng Thành ạ, mẹ tới đây để học đại học.”
Rất ít có đứa bé nào nhỏ như vậy mà nhớ được nhiều chuyện như thế, nhưng nếu có hỏi lại thì cậu bé cũng sẽ trả lời không biết thôi.
Dường như cậu bé đã muốn đi theo cô, cứ dùng ánh mắt đáng thương ấy nhìn cô, khiến Bạch Du dù có muốn cũng không thể từ chối.
Cuối cùng, cô chỉ có thể đưa Tiểu Tạ Thừa về cùng mình.
Khi ra khỏi đồn công an, cô nhìn thấy Giang Lâm đang vội vàng đi tới.
Giang Lâm nắm lấy cổ tay cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau khi xác định cô không bị thương thì sắc mặt trầm xuống: “Em đã hứa với anh rồi mà.”
Bạch Du bỗng giống như học sinh tiểu học làm sai, cúi đầu: “Em xin lỗi, lần sau em sẽ không như vậy nữa.”
Lần trước giúp thầy Ngô tìm con gái, Giang Lâm đã “dạy dỗ” cô một hồi khi đi làm nhiệm vụ về rồi, nói cô làm cái gì cũng chẳng nghĩ đến anh và con hết, lần đó cô dỗ rất lâu người kia mới xuôi, cũng hứa sau này làm việc gì cũng sẽ nghĩ đến anh và con nhiều hơn, không bốc đồng nữa.
Ai ngờ sau đó không lâu cô lại bị tóm.
Giang Lâm nhìn đầu cô, một lúc sau mới thở dài nói: “Sau này đừng như vậy nữa.”
Lúc này Bạch Du mới ngẩng đầu, gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ, lần này đột nhiên xảy ra chuyện, nếu em không đuổi theo thì cậu bé sẽ bị bọn buôn người bắt đi mất.”
Tất nhiên cô biết tình huống lúc đó có phần nguy hiểm, nhưng nếu quay lại gọi cho Giang Lâm thì chắc chắn sẽ không kịp. Những kẻ buôn người này giỏi nhất là chạy trốn, lúc ấy rất khó để bắt lại.