Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 610
Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:30:44
Lượt xem: 16
Mặc dù không có chứng cứ chứng minh cái c.h.ế.t của mẹ và cậu của cô có liên quan tới Tần Tâm Hủy, trong lòng Bạch Du vẫn cảm thấy việc này không thoát khỏi liên can với cô ta.
Từ đầu tới cuối Lâu Tú Anh chỉ coi Giang Khải là một người công cụ mà thôi, giờ anh ta đã không còn giá trị lợi dụng, chắc chắn bà ta sẽ không để một đứa con riêng tranh giành tài sản với con của mình.
Bởi vậy ngoài việc Tần Tâm Hủy không cẩn thận dẫn tới sinh non ra, người có khả năng ra tay với Tần Tâm Hủy, không phải ai khác mà là Lâu Tú Anh.
Tiếng xì xào bàn tán xung quanh càng lớn, trái lại còn liên tục vang lên tiếng thở sâu.
Bọn họ thích xem chuyện m.á.u chó nhưng sinh non, g.i.ế.c người…
Có chút kinh khủng.
Lúc này xe lửa đã bắt đầu vào nhà ga, mọi người không thèm ăn dưa nghe tám chuyện, tranh thủ thời gian xách vali bên cạnh lên xe lửa.
Bạch Du lo bà nội và hai đứa bé bị người khác chen đẩy, cô muốn nhanh rời khỏi đây: “Giang Lâm, chúng ta lên xe lửa thôi.”
Giang Lâm: “Được.”
Vừa rồi Giang Khải nghe Bạch Du nói tới việc Lâu Tú Anh hại c.h.ế.t con của anh ta và Tần Tâm Hủy, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Anh ta thật lòng đối xử với Lâu Tú Anh như mẹ, dù sao kể từ khi anh ta sinh ra Lâu Tú Anh vẫn luôn chăm sóc anh ta, vả lại nhân vật này còn do chính tay anh ta sáng tạo nên anh ta chưa từng nghi ngờ Lâu Tú Anh.
Nhưng nếu Bạch Du có thể thoát khỏi trói buộc của tiểu thuyết và hủy bỏ hôn ước với anh ta, vậy ngộ nhỡ Lâu Tú Anh cũng tránh thoát thì sao?
Giang Khải càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, anh ta lấy lại tinh thần thì thấy Giang Lâm và Bạch Du quay người định rời đi, anh ta đưa tay muốn nắm lấy cánh tay của Bạch Du theo bản năng.
Chẳng qua là anh ta còn chưa đụng vào quần áo của Bạch Du thì cánh tay của anh ta đã bị Giang Lâm nắm lấy, ngay sau đó là một trận hoa mắt, Giang Lâm ném anh ta qua vai rồi quăng xuống đất.
Giang Lâm giẫm một chân lên trên lồng n.g.ự.c của anh ta, anh nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cút xa Du Du ra, nếu không đừng trách tao lại biến mày thành kẻ tàn tật!”
“...”
Ánh mắt của tất cả người xung quanh dừng trên người Giang Khải, khuôn mặt Giang Khải trương lên màu gan lợn.
Áp bức và lăng nhục lần này, anh ta, Giang Khải, nhớ kỹ!
Trong xe lửa tiếng người ồn ào, người chen lấn, vai cạ vai.
Khó khăn lắm mới kiểm tra xong, Bạch Du vẫn không bớt căng thẳng như cũ, chen vào bên trong theo dòng người.
Đầu năm nay ngồi xe lửa không chỉ tốn sức lực mà còn cần kỹ thuật nữa, nhất định phải nhanh mắt nhanh chân, nếu không có thể bị người ta dồn xuống dưới bất cứ lúc nào.
Chen qua lớp người đông đúc, cuối cùng cũng vào toa xe, vừa ngồi xuống không lâu thì xe lửa cũng bắt đầu chạy, vừa đóng cửa lại, bên ngoài chợt truyền tới tiếng la to…
“Tôi cũng mua phiếu, tại sao các anh không cho tôi lên?”
Bạch Du không thể quen thuộc hơn với giọng nói này.
Bà Bạch: “Sao bà lại thấy giọng nói này rất giống của đồ không có liêm sỉ Giang Khải kia?”
Bạch Du: “Không phải rất giống mà là giọng của anh ta.”
Vừa rồi cô có chú ý thấy trong tay Giang Khải xách theo vali du lịch, e rằng anh ta cũng như bọn cô, muốn ngồi lên chuyến xe lửa này nhưng giờ lại bị chặn lại, chắc là Giang Lâm dùng lực ở phía sau.
Không biết anh ta muốn đi đâu?
Bạch Du nhìn ra bên ngoài thông qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Giang Khải bị nhân viên chặn ở cửa xe lửa, bởi vì tức giận mà mặt mày trở nên dữ tợn.
Bà Bạch: “Giờ bà cảm thấy rất may khi cháu không gả cho cái thứ Giang Khải kia, thật sự chẳng ra gì cả.”
Niệm Niệm vẫn luôn ngoan ngoãn không lên tiếng, nghe thấy bà nói vậy, cô bé không nhịn được hỏi: “Bà nội, chốc thì bà nói chú ấy là thứ gì, chốc thì nói chú ấy chẳng ra làm sao, vậy rốt cuộc chú ấy là gì ạ?”
“...”
Câu hỏi này khiến bà Bạch không biết phải trả lời thế nào.
Bạch Du thấy thế, không nhịn được mà bật cười.
TBC
Đầu óc của mấy đứa trẻ ở độ tuổi này đều là một triệu câu hỏi tại sao.
Còn cô nhóc vẫn ngủ say sưa, buổi sáng vì phải bắt xe nên bọn họ dậy từ rất sớm, cô nhóc bị đánh thức để mặc quần áo, sau đó lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, vừa rồi Giang Khải la lớn tiếng như vậy cũng không đánh thức cô bé.
Như vậy cũng tốt, ít nhất không bị dọa sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-610.html.]
Một lúc sau, cuối cùng Giang Lâm cũng tới.
Trên người anh đeo mấy cái túi du lịch, đôi tay xách đầy đồ, Bạch Du vội đứng dậy giúp anh sắp xếp đồ đạc.
Đúng lúc này, cửa sổ chợt truyền tới tiếng đập “Rầm rầm rầm”: “Giang Lâm, có phải là mày không? Chắc chắn là mày lừa tao khiến tao không lên xe được, mày cút ra đây cho tao!”
Giờ phút này, Giang Khải giống y như một con ch.ó điên, sức lực vô cùng lớn, cửa sổ bị đập tới mức lung lay, dọa Niệm Niệm sợ xanh mặt mày.
Bà Bạch vội kéo đứa bé vào trong lòng.
Giang Lâm bước qua, kéo màn cửa xuống một cái vù.
Màn cửa chặn được khuôn mặt dữ tợn của Giang Khải nhưng lại không chặn được giọng nói của anh ta: “Giang Lâm, mày chờ tao ở thành phố Quảng! Mày chặn được tao một lần, chẳng lẽ mày có thể chặn tao suốt cả đời ư?”
“...”
Bạch Du nghe vậy, trong lòng căng thẳng.
Không ngờ tên điên Giang Khải cũng muốn tới thành phố Quảng, thành phố Quảng không nhỏ nhưng Giang Khải biết cô học ở Đại Học Trung Sơn, chuyện tìm cô không khó.
Cô không lo lắng cho sự an toàn của mình nhưng cô sợ Giang Khải sẽ ra tay với bà nội và hai đứa trẻ.
Cho dù bị tổn thương thế nào, cô đều không muốn nhìn thấy.
Giang Lâm chú ý thấy sau khi cô nghe những lời của Giang Khải, cơ thể khẽ run, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.
Nếu không phải xe lửa sắp chạy, chắc chắn anh sẽ ra ngoài đánh anh ta một trận.
Giang Lâm bước tới, vươn tay ôm lấy cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
“Thả tao ra! Bọn mày mau thả tao ra!”
“Giang Lâm, Bạch Du! Bọn mày chờ tao đấy, tao sẽ còn quay lại!”
Giọng nói của Giang Khải ở bên ngoài xa dần, nghe cứ như là bị người khác kéo đi.
Kèm theo đó tiếng còi chói tai, đường ray rung lắc ầm ầm, xe lửa bắt đầu khởi động.
Bạch Du tựa vào trên cánh tay rộng lớn của Giang Lâm, cô dần bình tĩnh lại.
Đúng vậy, bây giờ cô không chỉ có một mình, phía sau cô còn có Giang Lâm để dựa vào.
Mặc kệ mục đích con ch.ó điên Giang Khải chạy tới thành phố Quảng là vì để trả thù bọn họ hay là là vì mục đích khác, dù sao binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, không có gì phải sự.
Nghĩ vậy, Bạch Du lấy bánh cuộn thừng chiên giòn và bánh nếp nhân đậu từ trong túi ra, vừa làm xong vào sáng nay, cô còn mang theo sủi cảo sốt cà rốt thịt lợn.
Cho dù thế nào cũng phải ăn no rồi bụng rồi mới tính tiếp.
Cô chia đồ ăn cho bà nội và Niệm Niệm.
Mặc dù Niệm Niệm vẫn còn sợ nhưng cô bé tỏ ra rất dũng cảm, còn giúp che chở cho em gái, dùng tay nhỏ bịt lỗ tay của cô nhóc.
Rất lanh lợi.
Lần này trở về, cô định để Niệm Niệm và thằng bé nhà họ Lý gặp nhau một lần nhưng không biết Lý Khắc đã chạy đi đâu, cậu đã không ở nhà rất nhiều ngày.
Bởi vậy vừa rồi Niệm Niệm còn nhắc tới “Anh Lý Khắc” với cô.
Bánh nếp nhân đậu mềm mại thơm ngon, bột bắp và gạo vàng làm lớp vỏ màu vàng ở bên ngoài, vừa vào miệng đã cảm thấy mịn và mềm, bắt đầu ăn một miếng là không còn.
Bánh cuộn thừng chiên giòn được chiên vàng óng, vô cùng xốp giòn, khẽ cắn một cái giòn tan.
Bạch Du ăn liền hai cái cái rồi đút một cái bánh nếp nhân đậu vào trong miệng Giang Lâm vẫn còn đang thu dọn đồ đạc.
Không biết cô nhóc có ngửi thấy mùi nào đó trong giấc mơ không, cái mũi khịt vài cái, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Mọi người thấy thế, không nhịn được mà bật cười.
Lúc này Bạch Du mới chú ý tới một việc…
Người phụ nữ và đứa bé kia nằm ở giường bên cạnh có chút kỳ lạ.
Người phụ nữ có khuôn mặt ưa nhìn, trông khoảng 23 - 24 tuổi, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, bên trong phối với áo len cao cổ màu đỏ tươi, dưới chân mang đôi bốt da màu đen, còn mang theo một chiếc áo khoác kiểu quân đội bên người, vừa nhìn là biết giàu từ trong trứng.