Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 573

Cập nhật lúc: 2025-03-29 15:31:21
Lượt xem: 12

Chỉ là một người xa lạ gặp nhau trên đường, Bạch Du cũng không quá bận tâm, đợi đến khi sắc mặt bà nội tốt hơn nhiều thì cô mới đưa cả nhà về.

Đến tối, Niệm Niệm đột nhiên sốt cao, còn gặp ác mộng, nhắm mắt lại vẫn chảy nước mắt, miệng thì kêu đừng đến gần, Bạch Du cảm thấy cô bé hẳn là bị dọa sợ bởi chuyện xảy ra ban ngày khiến trong lòng cô vô cùng áy náy.

TBC

Đúng lúc Giang Lâm không có nhà nên Bạch Du đành gọi chị Lôi cùng mình đưa Niệm Niệm đến bệnh viện, cơn sốt của Niệm Niệm đến rất nhanh làm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Nhưng Niệm Niệm rất ngoan, sau khi tỉnh lại vẫn không quấy khóc, tiêm cũng không khóc, Bạch Du để cô bé dựa vào người mình ngủ, cô bé còn lo mình quá nặng sẽ đè lên người cô, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

May mắn là đến gần sáng, cơn sốt của Niệm Niệm cuối cùng cũng hạ, chỉ mới một đêm, khuôn mặt cô bé vừa nuôi được chút thịt đã xẹp xuống, Bạch Du định đợi cô bé khỏi bệnh sẽ bồi bổ cho cô bé thật tốt.

Chị Lôi vì phải về nấu bữa sáng, trong nhà còn mấy đứa trẻ nên đã về trước khi trời sáng, Bạch Du ở lại bệnh viện đợi bác sĩ nói Niệm Niệm không sao rồi mới cõng Niệm Niệm về.

"Cô, Niệm Niệm có thể tự đi, cô buông Niệm Niệm xuống đi."

Đang bị ốm nên giọng nói của cô bé nghe có vẻ yếu ớt nhưng vẫn kiên quyết muốn tự mình xuống đi.

Bạch Du vỗ nhẹ vào m.ô.n.g cô bé, không buông cô bé xuống: "Cô không mệt, cháu cứ yên tâm ngủ trên lưng cô, đợi về nhà cô nấu đồ ngon cho cháu."

Cô bé vòng tay nhỏ ôm lấy cổ cô, giọng mềm mại nói: "Cảm ơn cô."

"Không cần cám ơn."

Bạch Du khẽ nói, đôi khi cô cảm thấy Niệm Niệm thực sự quá ngoan ngoãn.

Trong năm nay, Niệm Niệm đã cao hơn nhiều, khuôn mặt nhỏ cũng dần nở ra, nhìn là biết sẽ là một người đẹp, đối với cô em họ nhỏ là Tiểu Thư Thư cũng vô cùng yêu thương, rõ ràng mình vẫn còn là một đứa trẻ nhưng luôn bảo vệ và nhường nhịn Tiểu Thư Thư như một người chị lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-573.html.]

Chỉ không biết là do những trải nghiệm trước đây khiến cô bé quá nhạy cảm hay là những lời bàn tán xung quanh khiến cô bé không có cảm giác an toàn, bình thường ở nhà cô bé luôn giành làm việc: cho gà ăn, tưới hoa tưới rau, giúp dọn bát, những lúc trời không lạnh còn tự giặt quần áo của mình, dù Bạch Du bảo cô bé đi chơi thì cô bé cũng phải làm xong việc mới đi.

Lúc đầu Bạch Du có muốn ngăn cản nhưng sau đó lại mặc kệ cô bé, cảm giác an toàn không phải nói là có thể có được, nếu cô bé cảm thấy giúp đỡ làm việc có thể mang lại cho mình cảm giác an toàn thì cô ngăn cản làm gì?

Khi bước ra khỏi bệnh viện, đột nhiên có người gọi Bạch Du lại.

"Chào thợ cả Ngũ, sao chú cũng đến bệnh viện vậy?"

Bạch Du quay đầu nhìn lại, mới nhận ra người gọi cô là thợ cả Ngũ, bên cạnh ông ấy còn có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng mịn, tuy trên mặt có dấu vết của thời gian nhưng vẫn còn nét đẹp, nhìn qua thì đã biết hồi trẻ chắc hẳn là một người đẹp.

"Vợ chú hơi khó chịu, chú đưa bà ấy đến bệnh viện lấy ít thuốc." Thợ cả Ngũ giới thiệu với hai người: "Đây chính là đồng chí Bạch Du mà tôi thường nhắc đến với bà đấy."

Triệu Kí Thu nở nụ cười dịu dàng: "Chào đồng chí Bạch, nghe nói cháu thi đại học đạt kết quả rất tốt, chúc mừng cháu."

Bạch Du: "Cảm ơn thím Triệu, bình thường được thím cho nhiều đồ tốt như vậy nhưng vẫn chưa đến thăm thím, thật là bất lịch sự quá."

Lý do cô vẫn chưa đến thăm là vì sức khỏe của thím Triệu không được tốt, thường xuyên ở trong nhà, ít giao tiếp với người ngoài, một lý do khác là liên quan đến thân phận và những chuyện từng trải qua của hai vợ chồng.

Trước đây thợ cả Ngũ là giáo sư đại học, tài hoa hơn người, được thầy trò yêu mến, còn thím Triệu thì da trắng dáng đẹp, lại có tài thêu thùa tuyệt vời, hai người xứng đôi vừa lứa, chỉ là sau mười năm đó, tình hình đột nhiên thay đổi.

Ngày trước ông nội của thím Triệu là thợ thêu của cung đình, cha bà ấy từng mở xưởng thêu, thời kỳ đỉnh cao, xưởng thêu có gần trăm công nhân và tất cả những điều này đã trở thành bằng chứng và cái cớ để những người đó tấn công thím Triệu.

Để bảo vệ vợ, thợ cả Ngũ đã bán hết gia sản, dùng hết mọi mối quan hệ, cuối cùng mới để vợ không cần đến chuồng bò nhưng số phận vẫn không buông tha cho hai vợ chồng, không lâu sau, con gái của họ mất tích.

Nói là mất tích nhưng có không ít người quả quyết rằng đã nhìn thấy con gái của thợ cả Ngũ là Ngũ Hiểu Đường lén lút ở bên một người đàn ông, thế là mọi người đều đoán rằng Ngũ Hiểu Đường không có mất tích, mà là bỏ trốn cùng người đàn ông đó.

Thợ cả Ngũ và thím Triệu chắc chắn không muốn tin vào những lời đồn nhảm như vậy, trong mắt họ, con gái là người hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, hai vợ chồng đã tìm kiếm khắp nơi nhưng Ngũ Hiểu Đường cứ như vậy mà mất tích, không có chút tin tức nào, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác.

Loading...