Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 527

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:54:43
Lượt xem: 14

Liên Gia Lệ bị tát, cô ta quay vòng vòng tại chỗ, mặt sưng lên trong nháy mắt.

Cuối cùng Liên Đại Hữu bị mấy người khác đè nặng xuống đất mới kết thúc màn kịch này.

Mà vợ của Liên Đại Hữu – Trần Lan cũng bị trễ mất thời gian chữa trị tốt nhất, suýt chút nữa đã không còn mạng nữa.

Tất cả chuyện này Bạch Du cũng không biết vì cô mơ thấy đời trước.

Đời trước Lâu Tú Anh cùng với Giang Khải vì muốn cô đẻ được con trai mà hết lần này tới lần khác kéo cô đi khám đủ thầy. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian liên tục phải uống thuốc bắc, cô không nhịn được mà hỏi Giang Khải: “Chúng ta nhất định phải có con trai sao?”

Khóe miệng của Giang Khải nhếch lên, vẻ mặt đầy giễu cợt: “Em nói linh tinh cái gì thế hả? Giang Khải anh sao có thể không có con trai cho được? Nếu như anh mà không có con trai thì sau này ai kế thừa gia sản cùng các mối quan hệ của anh đây?”

Sau này anh ta bế đứa trẻ mà Tần Tâm Hủy sinh ra về nhà, trên mặt không hề có chút áy náy gì, ngược lại còn vô cùng chính khí mà nói: “Em không thể trách anh được. Muốn trách thì hãy trách bản thân mình không sinh được. Nếu mà ở cổ đại thì cái loại đàn bà không sinh được như em đã bị ly hôn lâu rồi. Anh không ly hôn em thì em nên biết đủ đi là vừa.”

Ở trong giấc mơ, cô nhìn lại đời trước của mình cứ như là người chơi nhìn vào trò chơi vậy, nhìn bản thân từng chút một bị ép đến đường cùng, muốn cứu lấy mình cũng không thể được.

Đột nhiên có tiếng khóc vang lên, Bạch Du tỉnh dậy khỏi giấc mộng.

Giang Lâm là người nhận ra đầu tiên, ngay lập tức đứng dậy khom người nhìn cô, hỏi nhỏ: “Em tỉnh rồi hả?”

Đôi mắt không có tiêu cự của Bạch Du dần dần nhìn lên gương mặt của Giang Lâm, một khắc sau, cô chợt giữ chặt lấy tay của anh mà kích động nói: “Con đâu? Con mình đâu anh?”

Giang Lâm không bỏ qua sự sợ hãi ánh lên trong mắt cô, trong lòng vô cùng căng thẳng. Hầu kết hết lăn lên lại cuộn xuống, vội nắm lấy tay cô mà nói: “Con đang nằm ngủ bên cạnh mình đây, con bé vẫn ổn.”

Anh rất muốn biết rốt cuộc thì thứ gì đã tạo nên sự sợ hãi vô tận này của cô. Trước kia cũng vậy, hình như cô rất lo chuyện con gái bị đánh tráo hoặc là bị trộm đi mất.

Nhưng đúng là ban nãy anh đi theo y tá kia lại phát hiện có chút đầu mối. Y tá kia có cái gì đó không đúng lắm nên về anh sẽ bảo người đi điều tra.

Bạch Du nghiêng đầu nhìn về hướng mà Giang Lâm nói, quả nhiên lại nhìn thấy bé con nằm trong nôi trẻ nít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-527.html.]

Thấy con vẫn còn khỏe thì cô mới bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm. Cô nghiêng đầu nhìn về phía phát ra tiếng khóc, chỉ thấy vợ của Liên Đại Hữu sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, khóc tới c.h.ế.t đi sống lại.

Một y tá khác mặt không cảm xúc an ủi: “Chị mới sinh con bị chảy m.á.u quá nhiều, không nên khóc to như thế. Nếu mà bị băng huyết thì thần tiên cũng không cứu được chị đâu.”

Thím Liên hung dữ mắng: “Khóc cái gì mà khóc? Phiền điên lên được! Sinh con gái thôi mà tốn bao nhiêu tiền chụp phim các thứ. Mày còn có mặt mũi mà khóc với lóc à, còn không mau im miệng. Mày mà bị băng huyết nữa thì đừng hòng tiêu được một đồng tiền từ nhà họ Liên tao nhé!”

Bạch Du nháy mắt nhìn về phía Giang Lâm, ý hỏi anh đã xảy ra chuyện gì vậy.

TBC

Giang Lâm vuốt tóc cô nói: “Về rồi anh sẽ kể cho em nghe.”

Bạch Du gật đầu. Quay qua thấy xung quanh ồn ào như thế này mà Tôn Tường Vy vẫn có thể ngủ yên thì cười thầm, sau đó lại quay qua nhìn bé con nằm trong nôi: “Em muốn xem con.”

Vừa dứt lời đã nghe thấy bé con khóc hức hức, không biết vì bị đánh thức hay là do đói.

Giang Lâm ngay lập tức tiến tới khom người bé đứa trẻ sơ sinh kia lên. Động tác nhẹ nhàng nhưng lại hơi cứng nhắc.

Cảnh trước mắt làm cho Bạch Du không nhịn được mà cong đôi mắt.

Giang Lâm quay người nhìn thấy ánh mắt của cô thì vẻ mặt thoáng lộ vẻ mất tự nhiên: “Mới vừa rồi bà nội với y tá đã dạy anh nên ôm con như thế nào nhưng mà giờ anh vẫn chưa thành thạo cho lắm.”

Nụ cười của Bạch Du lại càng sâu hơn: “Ôm thêm vài lần nữa là quen ấy mà.”

Bé con khá là ngoan ngoãn. Mới vừa rồi còn khóc oa oa, vừa mới được cha ôm một cái đã ngừng khóc ngay.

Giang Lâm gật đầu, đi đến đưa bé con cho Bạch Du.

Lần này tới phiên Bạch Du khẩn trương, hai tay cứng đờ đón lấy bé con. Ngay trong khi tay cô chạm tới bé con thì bé con như có thần giao cách cảm vậy, đôi mắt vẫn luôn nhắm nghiền nay lại từ từ mở ra.

Đó là đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Con ngươi vừa đen vừa to như hai quả bồ đào. Lông mi vừa dài vừa dày như hai cái quạt nhỏ. Khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, cái mũi nhỏ cao cao, cái miệng nhỏ hồng hồng, nhìn qua là biết sau này chính là mỹ nhân.

Loading...