Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 517
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:54:24
Lượt xem: 9
“Mọi người mau tới đây xem này, chúng tôi vất vả nuôi con trai khôn lớn, vốn nghĩ rằng sau khi con trai thành tài thì cuối cùng chúng tôi có thể nhẹ nhõm, nào ngờ nó lại vứt bỏ những người làm cha làm mẹ là chúng tôi, không gửi về nhà một đồng nào thì đã đành, bây giờ lại còn muốn làm đi ở rể nhà người ta. Tôi biết là Đại Xuyên đang trả thù chuyện lúc trước tôi và cha nó tống nó ra ngoài, nhưng năm đó cả nhà nghèo khổ và có nhiều con cái, chúng tôi không còn cách nào khác mới phải giao nó cho nhà họ Cát, nhà họ Cát cũng chẳng đối xử tệ bạc với nó, người ta cho nó ăn cho nó uống, còn cho nó đi học, luôn đối xử với nó như con ruột, nó không nhận cha mẹ ruột của nó là chúng tôi thì đã đành, sao ngay cả cha mẹ nuôi của nó mà nó cũng không thừa nhận thế hả?”
“Chào mọi người, tôi là mẹ nuôi của Cát Đại Xuyên. Mặc dù Đại Xuyên không phải con ruột của tôi nhưng từ nhỏ tới lớn nó vẫn luôn sống với tôi, tôi nhìn nó học cách gọi cha mẹ, tôi nhìn nó học cách đi đứng, nó và con ruột của tôi không có chỗ nào khác nhau cả, chẳng qua là sau khi tôi có một đôi song sinh, không còn tinh thần và thể lực để quan tâm tới nó, có lẽ là vì điều này đã khiến nó cảm thấy mình không được coi trọng nên từ từ xa rời chúng tôi. Kể từ khi nó tham gia vào quân đội, nó không về nhà được thì sẽ không về nhà, mỗi lần nhìn thấy cảnh nhà người ta đoàn tụ với nhau, trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ đau buồn, tôi biết Đại Xuyên oán trách trong lòng, chúng tôi làm cha mẹ nuôi không tốt nhưng sao ngay cả cha mẹ ruột của nó mà nó cũng không muốn thừa nhận, còn muốn đi ở rể nhà người ta, quả thật là khiến chúng tôi đau lòng quá mà. Lần này chúng tôi tới đây là vì muốn khuyên nhủ Đại Xuyên từ bỏ ý định này, mong mọi người có thể giúp tôi khuyên nhủ nó.”
Lâm Hướng Tuyết nghe vậy thì tức giận tới mức khuôn mặt trở nên đỏ bừng: “Ăn nói xằng bậy! Bọn họ đang ăn nói xằng bậy!”
Không sai, quả thật là bọn họ đã nuôi sống Cát Đại Xuyên, nhưng bọn họ đều coi Cát Đại Xuyên là đồ vướng víu, gia đinh hai bên không có ai cần Cát Đại Xuyên cả, anh ấy ở trong hai căn nhà còn chẳng có nổi một chiếc giường thuộc về mình, cho dù trời giá rét thì anh ấy cũng chỉ có thể trải chăn đệm xuống đất rồi nằm ngủ trên mặt đất. Về chuyện đi học, ngay từ lúc bắt đầu bọn họ đã không có ý định cho Cát Đại Xuyên đi học nhưng là do anh ấy chạy tới trường trường tìm hiệu trưởng, mỗi ngày quét rác dọn nhà vệ sinh đã làm thầy hiệu trưởng cảm động nên ông ấy mới cho Cát Đại Xuyên học ở trường mà không cần phải đóng học phí, khi người khác học tập chỉ dùng ba phần sức, còn anh ấy thì lại dùng toàn bộ sức lực, anh ấy nhờ vào thành tích xuất sắc nhất nên mới có sách để học, điều này không có bất cứ liên quan nào với bốn cha mẹ của anh ấy.
Bây giờ bọn họ lại nói rằng bọn họ vất vả nuôi Cát Đại Xuyên khôn lớn, Cát Đại Xuyên lại trở thành kẻ vô ơn bạc nghĩa, rõ ràng là muốn phỉ báng Cát Đại Xuyên!
Bạch Du cũng cau mày.
Cô không ngờ được việc cha mẹ của Cát Đại Xuyên sẽ tới đây, vả lại nghe những lời bọn họ nói còn trơn trượt hơn cả cá trạch, so với loại phụ nữ nông thôn chỉ biết khóc lóc om sòm còn khó đối phó hơn nhiều.
Một giây sau, cửa sân đã vang lên tiếng đập…
“Đồng chí Lâm Hướng Tuyết, cô ra đây, xem như là chúng tôi cầu xin cô có được không? Cô chia tay với Cát Đại Xuyên đi, Đại Xuyên nhà chúng tôi không xứng với cô, cho dù có thế nào thì chúng tôi cũng sẽ không để Đại Xuyên trở thành con rể vào cửa của nhà các cô đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-517.html.]
Lâm Hướng Tuyết tức giận tới mức cả người run rẩy, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.
Bạch Du bước tới nắm chặt lấy tay của cô ấy: “Đừng ra ngoài.”
Mục đích của hai mẹ Cát Đại Xuyên nói như vậy là vì để dụ Lâm Hướng Tuyết ra ngoài, một khi Lâm Hướng Tuyết ra ngoài thì sẽ trở thành đối tượng tấn công của bọn họ.
Lâm Hướng Tuyết nhìn về phía Bạch Du bằng ánh mắt ngập nước: “Bạch Du à, cảm ơn và xin lỗi cậu.”
Cô ấy không nói lý do tại sao mình xin lỗi nhưng Bạch Du lại biết ngay lập tức.
Không bao lâu sau Cát Đại Xuyên đã chạy tới: “Cha, mẹ, cha nuôi, mẹ nuôi, tại sao mọi người lại tới đây?”
“Con nói gì vậy? Chẳng lẽ cha mẹ không được tới đây thăm con ư?”
TBC
“Đúng đấy, nếu cha mẹ không tới thì con sẽ trở thành con trai nhà khác mất!”
“Đúng đấy, cha mẹ tới đây để cầu xin đồng chí Lâm Hướng Tuyết, xin cô ta thương xót cho những người già lớn tuổi là cha mẹ, đừng ép con ở rể nữa.”
“Mọi người đừng nói bậy, con và đồng chí Lâm không có nói chuyện cưới gả, cô ấy cũng không ép con ở rể, chúng ta về rồi nói.”