Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 512
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:53:40
Lượt xem: 16
Lâm Hướng Tuyết không kiềm được mà quát to, gương mặt xinh đẹp trở nên đỏ bừng.
Chị dâu hai Lâm bị cô ấy lườm như thế, cô ta bị dọa sợ tới mức lui về sau vài bước, ngại ngùng ngậm miệng lại.
lâm Hướng Tuyết nhìn về phía của cô ấy: “Mẹ, mẹ đừng nghe chị dâu hai nói năng xằng bậy, Bạch Du đối xử với con rất tốt, lúc trước con bị thương là do bản thân phô trương, Bạch Du có nhắc nhở con nhưng con không nghe lời cô ấy nên mới bị thương. Về phần Cát Đại Xuyên, không có chút liên quan nào với cậu ấy cả…”
Chị dâu hai nhỏ giọng lầm bầm: “Sao lại không có liên quan, nếu không phải là do cô ta giật dây khiến em tới đảo Quỳnh Châu, thì em có gặp Cát Đại Xuyên đâu…”
Bạch Du không nghe tiếp nữa, cô xoay người rời khỏi.
Trong phòng Lâm Hướng Tuyết cầm vũ khí đứng dậy, ném một cái gối đầu vào người của chị dâu hai: “Chị cút cho tôi, cút về thủ đô ngay bây giờ cho tôi!”
“Tất cả bình tĩnh lại cho mẹ!” Mẹ Lâm thấy sắp đánh nhau thì đập bàn một cái: “Xảy ra chuyện phải tự xem xét lại bản thân chứ không phải là trách tội người khác. Vợ thằng hai, con ngậm miệng lại cho mẹ, đừng để mẹ nghe con ăn nói xằng bậy.”
Lúc này, chị dâu hai Lâm mới chấm dứt chiến tranh: “Con biết rồi mẹ, con ngậm miệng, con ngậm miệng lại được chưa?”
Trong lòng Lâm Hướng Tuyết rất giận dữ, càng giận hơn vừa rồi bản thân lại chờ mong chị dâu hai sẽ đứng về phía mình.
Mẹ Lâm không hỏi ý kiến của chị dâu hai Lâm, cuối cùng nói: “Hướng Tuyết, mẹ, anh cả và chị dâu cả của con có cùng một ý kiến, mẹ cảm thấy Cát Đại Xuyên không hợp với con.”
Lâm Hướng Tuyết sốt ruột gọi một tiếng: “Mẹ…”
Mẹ Lâm xua tay cắt ngang lời cô ấy: “Mẹ biết con định nói gì, mẹ cũng từng như thế. Khi còn trẻ, mẹ luôn cho là có tình cảm thì uống nước đã no bụng, cho là có tình cảm thì có thể vượt qua tất cả khó khăn…”
Lần này tới lượt Lâm Hướng Tuyết cắt ngang lời mẹ của cô ấy, đáy mắt của cô ấy tràn đầy sự mờ mịt: “Chẳng lẽ không đúng ư? Điều kiện của nhà Đại Xuyên chỉ hơi tệ nhưng anh ấy rất chịu cố gắng và vươn lên, chỉ cần chúng con cùng cố gắng với nhau thì con không tin là không thể khiến cuộc sống tốt lên. Về phần những lời nói trước đó của chị dâu cả, sau này nếu bốn cha mẹ của anh ấy có bị bệnh, vậy chúng con chỉ cần đưa tiền là xong.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-512.html.]
Mẹ Lâm không vội phản bác lại lời của cô ấy mà chỉ hỏi: “Con có còn nhớ khi còn nhỏ con rất ghét ăn gan lợn không? Bây giờ con có thích ăn không?”
Lâm Hướng Tuyết lắc đầu: “Không thích.”
Tới bây giờ cô ấy vẫn không thể ăn được mấy món làm từ gan lợn, thỉnh thoảng Bạch Du làm khá ngon, cô ấy sẽ ăn vài miếng nhưng cũng không ăn nhiều.
Mẹ Lâm: “Con xem, sở thích của mỗi người sẽ thay đổi theo thời gian, không sai, tình cảm giữa con và Cát Đại Xuyên là tình yêu bền chặt hơn vàng đúc nhưng chuyện cưới xin không phải chỉ có tình cảm thôi là đủ, bên trong chuyện cưới xin còn có rất nhiều chuyện vụn vặt khác nữa. Con nói rằng nếu cha mẹ của Cát Đại Xuyên bị bệnh, các con chỉ cần đưa tiền là xong, vậy nếu như bọn họ đòi ba phần tư tiền lương của các con thì con có đồng ý cho không? Hơn nữa nếu bọn họ muốn sống chung với Cát Đại Xuyên, chẳng lẽ con có thể từ chối được ư? Nhà họ Cát là cái động không đáy, chỉ trừ khi Cát Đại Xuyên bằng lòng cắt đứt quan hệ với bọn họ thì mới thôi.”
Nhưng đó là chuyện không thể nào xảy ra, nếu Cát Đại Xuyên thật sự cắt đứt quan hệ với bốn cha mẹ của anh ấy thì người dưng nước lã cũng có thể dìm c.h.ế.t anh ấy. Đồng thời cũng gây ảnh hưởng to lớn với sự nghiệp của anh ấy, chỉ cần có người báo cáo thì nói không chừng anh ấy không thể ở lại quân đội được nữa.
“...”
Lâm Hướng Tuyết ngồi sụp trên giường, vẻ mặt suy sụp.
***
Bạch Du đi dạo một vòng ở bên ngoài, sau khi cảm xúc lắng xuống cô mới đi mua đồ ăn rồi quay về nhà.
TBC
Bà Bạch thấy trong tay của cô chỉ có vài món ăn và thịt nên hỏi: “Nhà họ Lâm không tới ăn à?”
Bạch Du gật đầu: “Cả nhà bọn họ tới nhà hàng Quốc Doanh ăn rồi ạ, bọn họ có mời chúng ta nhưng cháu đã từ chối rồi, nhiều người đi ăn như vậy thì sẽ tốn kém lắm.”
Bà Bạch không phải là người thiển cận, bà ấy nghe vậy thì gật đầu theo: “Cháu làm vậy là rất tốt, chỗ nào tiết kiệm được cứ tiết kiệm, tiền của nhà người ta cũng không phải rơi từ trên trời xuống.”
Bạch Du nắm tay của bà nội: “Bà nội, tối nay để cháu làm món cơm niêu cho mọi người ăn, hai lần trước sau khi ăn ở thành phố Quảng cháu cứ mãi không quên, mặc dù ở đây cũng có nhưng bao giờ mùi vị lại không giống. Tối nay cháu sẽ thử tự làm.”
Bà Bạch chưa kịp trả lời thì Niệm Niệm đã chạy tới, cô bé ngửa đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn Bạch Du chòng chọc, giọng sữa non nớt: “Cô ơi, cơm chưng trẻ con có ngon không ạ?”