Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 486
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:33:39
Lượt xem: 19
Ba người bận rộn cả một buổi tối, thực sự vừa mệt vừa đói, cũng không khách sáo, cúi đầu ăn thật nhanh, đặc biệt là Cát Đại Xuyên, húp sùm sụp, bị Lâm Hướng Tuyết trừng mắt mấy lần mới nhỏ giọng hơn một chút.
Hũ dưa chua mà đầu bếp Diêu tặng cuối cùng cũng đã ăn hết, Bạch Du định sẽ tự muối một hũ, cô còn muốn xây một lò nướng trong sân, khi nào bà nội và Niệm Niệm đến thì cô có thể dùng lò nướng làm nhiều món ngon cho họ.
Sau khi ăn xong, cả ba người không kịp nghỉ ngơi, dọn dẹp một chút rồi đi làm.
May là mưa đã tạnh, nếu không đi làm cũng không tiện, chỉ là mưa cả nửa đêm, mặt đất toàn bùn lầy nên đi xe đạp cũng bất tiện.
Gặp đoạn đường xấu, Bạch Du xuống dắt xe, tục ngữ nói biết thận trọng mới phát triển được lâu dài.
Đến trưa, cô ăn trưa xong thì đạp xe đến bệnh viện thăm Phùng Chiêu Đệ và mẹ cô ấy.
Mẹ Phùng Chiêu Đệ vẫn chưa tỉnh lại.
Phùng Chiêu Đệ trông cũng rất tiều tụy.
Bạch Du hỏi cô ấy đã ăn cơm chưa, nghe cô ấy nói chưa thì cô lập tức đến căng tin bệnh viện mua một suất cơm mang về cho cô ấy, rồi lại nhét cho cô ấy một tờ tiền to: "Cầm lấy, bây giờ không phải lúc khách sáo."
Phùng Chiêu Đệ nhận lấy tiền và cơm, lau nước mắt: "Đồng chí Bạch, cảm ơn các đồng chí, còn có phó đoàn Giang, đồng chí Lâm và đồng chí Cát, cảm ơn các đồng chí."
Người ta nói hoạn nạn mới thấy chân tình, tình cảm này, cô ấy sẽ mãi ghi nhớ trong lòng.
Với năng lực hiện tại của cô ấy, muốn trả ơn e là không trả nổi, nhưng không sao, cô ấy còn cả đời, cô ấy chắc chắn sẽ tìm được cơ hội trả lại!
Đợi Phùng Chiêu Đệ ăn xong, Bạch Du chuẩn bị về đơn vị, nào ngờ vừa đứng lên đã bị Phùng Chiêu Đệ giữ lại.
Rất nhanh, hai người đã đến góc cuối hành lang, Phùng Chiêu Đệ cảnh giác nhìn xung quanh, mới nhỏ giọng hỏi: "Đồng chí Bạch, tôi cầu xin đồng chí chỉ bảo, tôi nên làm thế nào mới có thể dạy cho cha và bà nội tôi một bài học?"
Bạch Du nhướng mày: "Cô nói dạy cho họ một bài học là mức độ nào? Để lãnh đạo quân đội khiển trách cha cô một trận, hay là kêu người đánh cha cô một trận, hay là... Sau này cô muốn làm chủ gia đình?"
Nghe đến câu cuối cùng, Phùng Chiêu Đệ giật mình, đôi mắt sưng húp nhìn chằm chằm vào Bạch Du.
Bầu không khí như đông cứng lại.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Phùng Chiêu Đệ mới vang lên lần nữa: "Nếu... Nếu tôi muốn làm chủ gia đình, tôi nên làm thế nào?"
Bạch Du cho cô bốn chữ: "Đại, nghĩa, diệt, thân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-486.html.]
"!"
Phùng Chiêu Đệ nghe xong lời này thì ngây người.
"Đại nghĩa diệt thân" mà Bạch Du nói có phải là đại nghĩa diệt thân mà cô ấy hiểu không?
Là ý g.i.ế.c cha cô ấy, đúng không?
TBC
Đúng không? Chắc là ý đó rồi?
Ý nghĩ này chắc chắn là đại nghịch bất đạo, nhưng không hiểu sao, nó lại khiến cô ấy thấy phấn khích lạ thường.
Đúng vậy, cha cô ấy mỗi tháng kiếm được không ít tiền nhưng tiền ông ta kiếm được, cô ấy và các em gái, còn cả mẹ cô ấy nữa, đều không được dùng đến, mỗi tháng cha cô ấy có ba mươi lăm đồng, cộng thêm tám đồng tiền trợ cấp, tổng cộng là bốn mươi ba đồng.
Nhưng mỗi tháng cha cô ấy đưa cho bà nội mười đồng, cho gia đình chú út mười đồng, còn lại hai mươi đồng thì ông ta đều dùng để hút thuốc, uống rượu, ăn thịt, chỉ còn ba đồng đưa cho mẹ cô ấy chi tiêu.
Ba đồng!
Ba đồng nuôi cả một gia đình, dù có ăn bánh bao không nhân cả ngày cũng không đủ!
Còn cô ấy, mỗi tháng được hai mươi lăm đồng, tiền lương vừa phát là bà nội đã lấy mất, bà nội chỉ đưa cho mẹ cô ấy mười đồng để chi tiêu, nói cách khác, cả gia đình cô ấy chỉ có mười ba đồng để chi tiêu mỗi tháng, đó cũng là lý do tại sao cô ấy và các em gái đều gầy gò trông như bị suy dinh dưỡng.
Nếu "diệt" cha và bà nội, mặc dù sẽ mất đi ba đồng mà cha cô ấy đưa nhưng ít ra cô ấy cũng được giữ lại toàn bộ hai mươi lăm đồng. Tuy hai mươi lăm đông nuôi cả gia đình vẫn không đủ nhưng cũng nhiều hơn trước gần gấp đôi, cô ấy và các em gái, còn cả mẹ nữa, ít nhất cũng có thể ăn uống tốt hơn một chút.
Quan trọng nhất là, mẹ cô ấy không cần phải sinh con nữa! Từ khi cô ấy có nhân thức tới nay, mẹ cô liên tục mang thai sinh con, không phải đang sinh con trong nhà thì cũng đang trên đường sinh con, nếu không có cha cô ấy thì mẹ cô ấy sẽ không phải chịu khổ nữa.
Trong quá trình này, biểu cảm của Phùng Chiêu Đệ như sau: Kinh sợ → Phấn khích → Dần dần trở nên dữ tợn.
Bạch Du: "?"
Cảm thấy có gì đó không ổn.
Phùng Chiêu Đệ đột nhiên nắm chặt tay: "Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ g.i.ế.c cha tôi!"
"?"
Bạch Du cảm thấy cô ấy có vẻ hiểu nhầm ý mình nên cô ho một tiếng rồi nói: "Ý tôi nói đại nghĩa diệt thân không phải là bảo cô làm chuyện phạm pháp, cô phải dùng những biện pháp hợp pháp và trong quá trình này, cô phải bảo vệ bản thân, nếu có thể kiếm được lợi từ đó thì càng tốt, tóm lại là không được làm chuyện g.i.ế.c địch một nghìn tự hại tám trăm, hiểu không?"