Giang Lâm rõ ràng là đói, một bát mì to, đầy hai phút ăn hết sạch, còn ăn ít mì sợi.
Mì sợi độ dai, Bạch Du đặc biệt thích cảm giác nhai nó, mì sợi xào ớt xanh đậm đà, hương vị nồng nàn bắt cơm, rau trộn mì sợi chua cay, ăn hề ngán, khiến ăn một đũa là dừng .
Sau khi ăn xong, Giang Lâm tự giác rửa bát đũa.
Bạch Du ăn nhiều, cô dạo trong sân, xem Giang Lâm giặt quần áo, tiện kể cho những việc trong tháng .
Dưới ánh trăng, Bánh Khoai Tây bám theo Bạch Du, từng bước rời, Kem Nhỏ bám theo Bánh Khoai Tây, mấy con gà nhốt , nếu thì đội ngũ sẽ chỉ ngắn như .
Giang Lâm chú ý đến việc trong nhà thêm một con mèo: "Con mèo là thế?"
Bạch Du nhớ cảnh Bánh Khoai Tây cho Kem Nhỏ bú, cô nhịn : "Bé mèo là Bánh Khoai Tây mang về, , lúc đó bọn em theo Bánh Khoai Tây đến đó, thấy Bánh Khoai Tây đất cho mèo bú, dáng vẻ đó thật buồn , em thấy mèo con đáng thương nên mang về, đoán xem nó tên là gì?"
Giang Lâm suy nghĩ một lúc lắc đầu: "Không đoán ."
Bạch Du: "Anh đoán thử xem."
Giang Lâm: "Kem?"
TBC
Bạch Du há hốc mồm, vẻ mặt thể tin : "Sao đoán ? Không lẽ hỏi Tạ Húc Đông từ ?"
Giang Lâm cô: "Em đoán xem?"
Bạch Du liếc mắt: "Em đoán, hoặc là hỏi Tạ Húc Đông, hoặc là đoán bừa, khéo đoán trúng thôi."
Giang Lâm cô, lén nở nụ , đúng cũng phản bác.
Sau khi Bạch Du tắm xong, hai cùng lên tầng hai.
Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, hai xa một tháng, đương nhiên là quấn quýt rời.
Bình thường công việc còn đỡ, bận rộn thấy cảm giác gì nhưng lúc thấy thật, Bạch Du mới phát hiện thực sự nhớ .
Sau một nụ hôn sâu, Giang Lâm vẫn ôm mặt cô, mũi chạm mũi cô, thở hổn hển: "Anh nhớ em."
Bạch Du sớm mềm nhũn như nước, lúc cũng thở hổn hển.
Nghe , trong miệng cô như ngậm đầy mật ong, thật ngọt ngào.
Nhớ nhung của đôi lứa, hóa đến .
Bỗng cô cảm thấy thứ gì đó cấn .
Bạch Du thể cảm nhận sự nhẫn nhịn và khó chịu của , cô suy nghĩ một chút : "Gần ba tháng , thật thì cũng ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-472.html.]
Yết hầu Giang Lâm chuyển động, chằm chằm cô bằng ánh mắt u ám, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không , thể đợi."
Nếu bác sĩ ba tháng thì là ba tháng, sức khỏe của cô và đứa trẻ quan trọng hơn tất cả.
Ai ngờ khoảnh khắc tiếp theo, cả đờ .
Bạch Du cũng giật , mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Cô đưa tay ấn chỗ đó, động tác vô thức, đợi cô phản ứng thì hổ đến mức đào một cái hố để chôn .
Cô rút tay về nhưng nắm lấy, một nữa ấn đó.
Nhiệt độ truyền đến từ chỗ đó gần như thiêu đốt cô.
Cô dám đối mắt với .
Giang Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, giọng khàn khàn: "Du Du, em định gì?"
Bạch Du cắn môi, một lúc lâu mới đỏ mặt nhỏ giọng : "Em ... Giúp ."
Hơi thở của Giang Lâm đột nhiên trở nên dồn dập, yết hầu lăn lên lăn xuống: "Em nghĩ kỹ ?"
Bạch Du đỏ mặt tía tai nhưng vẫn gật đầu thì thầm: "Vâng."
Giang Lâm khuôn mặt nóng bừng của cô, từ từ buông lỏng tay.
Bạch Du đến nỗi cả nóng hầm hập, còn chút sức lực nào, nếu thêm nữa thì cô nghĩ sẽ bốc cháy mất, cuối cùng cô : "Anh nhắm mắt , nếu em sẽ giúp ."
Giang Lâm vẫn cô, cuối cùng khi cô sắp chịu nổi nữa mới chậm rãi nhắm mắt .
Không ánh mắt sáng rực của , cuối cùng Bạch Du cũng dễ chịu hơn nhiều.
Chỉ là tiếp theo , cô lo lắng.
lúc , giọng trầm thấp của Giang Lâm vang lên: "Có em , để dạy em?"
Bạch Du hít một thật sâu, cuối cùng vẫn đỏ mặt gật đầu: "Được."
Nhiệt độ mặt cô nóng bỏng, mà lời còn nóng bỏng hơn: "Trước tiên giúp cởi quần..."
Đêm đó, Bạch Du mới phát hiện, hóa dùng tay cũng thể nhiều tư thế như .
Ngày hôm là cuối tuần.
hai ngủ nướng, bởi vì Bạch Du và Tôn Tường Vy hẹn cùng tới bệnh viện khám thai, bây giờ Giang Lâm về nên đương nhiên theo.
Đầu năm nay nhiều con đường gồ ghề, xe đạp chắc thoải mái hơn bộ, vì bệnh viện quá xa nên bốn quyết định bộ đến đó.