Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 442

Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:13:19
Lượt xem: 14

Ngụy Quang Tông không để ý dưới chân nên đá phải chân cô, cả người quỳ sụp xuống rồi ngã sõng soài.

Bạch Du giả vờ kinh ngạc: “Đồng chí Ngụy Diệu Tổ, anh sao rồi, anh không sao chứ, tôi vừa định đứng dậy, không ngờ anh lại đi tới, thật xin lỗi.”

Bạch Du đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của đối phương, bởi vì ruột gan của Ngụy Quang Tông này nhỏ như gà con.

Ai ngờ Ngụy Quang Tông đứng dậy khỏi mặt đất, động tác đầu tiên không phải là nhặt cốc sắt trên mặt đất mà là vuốt tóc, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ với cô: “Không sao đâu đồng chí Bạch nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, tôi tên là Ngụy Quang Tông, sau này đừng nhầm nữa.”

Nói xong còn ra vẻ rất thú vị mà nháy mắt với cô.

“...”

Bạch Du sợ đến nỗi toàn thân nổi hết cả da gà.

Không lẽ hôm nay Ngụy Quang Tông ăn nhầm thuốc à?

TBC

Còn đôi mắt ếch của anh ta thực sự không thích hợp để làm động tác nháy mắt một bên, thật quá đáng sợ.

Ngụy Quang Tông thấy vẻ mặt ngơ ngác của Bạch Du, nụ cười trên khóe miệng càng đậm.

Anh ta cúi xuống nhặt cái cốc sắt, tâm trạng rất tốt mà đi ra khỏi văn phòng.

Bạch Du không làm người khác vấp ngã, chỉ làm anh ta vấp ngã! Chắc chắn Bạch Du thích anh ta!

Tiếp theo anh ta chỉ cần chọn một người trong số Trình Phương và cán sự Trần làm đối tượng là được.

Còn Bạch Du, anh ta không ngại có vài mối tình chóng vánh với cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-442.html.]

Tất nhiên, tiền đề là Bạch Du không được cạnh tranh với anh ta.

Dự án xóa mù chữ chắc chắn anh ta phải có được, nếu cô nhất quyết giành giật thì đừng trách anh ta không cho cô cơ hội thích anh ta!

Anh ta - Ngụy Quang Tông chính là người có rất nhiều phụ nữ thích.

Bạch Du không biết Ngụy Quang Tông đang nghĩ gì mà phát điên, cô lấy bộ truyện tranh đã vẽ xong từ trong ngăn kéo rồi cũng đi ra khỏi văn phòng.

Cô đến con đường mà thư ký Chương đi làm hàng ngày và chờ đợi.

Khoảng mười mấy phút sau, bóng dáng của thư ký Chương xuất hiện, vẫn là bộ áo sơ mi quần tây, túi áo trên áo sơ mi cài một cây bút hiệu Anh Hùng, cứ thế thong thả đi tới.

Bạch Du đợi ông ấy đến gần, lập tức cười tươi đón: “Thư ký Chương, chào ngài.”

Thư ký Chương nhìn thấy Bạch Du, cũng nở nụ cười: “Là đồng chí Tiểu Bạch, cô ở đây làm gì?”

Bạch Du nói thẳng: “Tôi ở đây đợi thư ký Chương, cháu đã vẽ một bộ truyện tranh, thư ký Chương xem trước nhé.”

Nói xong cô đưa bộ truyện tranh mình mang theo tới.

Thư ký Chương rất hài lòng vì cô không bày trò hay thủ đoạn nhỏ trước mặt mình, nhận lấy bộ truyện tranh cô đưa tới, mở ra xem.

Lúc đầu ông ấy chỉ định lật qua lật lại nhưng khi nhìn thấy nội dung bên trong, biểu cảm trên mặt ông ấy đã thay đổi, dần trở nên nghiêm túc.

Bạch Du thấy vậy cội tranh thủ nói: “Công tác xóa mù chữ vẫn luôn là vấn đề đau đầu của báo xã, trước đây chủ nhiệm Viên tuyển người vào chính là muốn giải quyết vấn đề này, đáng tiếc là chủ nhiệm Viên còn chưa kịp hành động thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng tôi thấy dự án này không thể cứ thế dừng lại, yêu nước nên bắt đầu từ từng người xung quanh, muốn họ hiểu được lòng yêu nước thì phải làm tốt công tác giáo dục, nhưng có rất nhiều người lại không biết chữ, cũng không muốn học chữ, đối với họ, nhìn những chữ viết dày đặc như nhìn sách trời, họ sẽ vô thức phản kháng việc này.”

“Tôi thấy nếu đưa kiến thức vào truyện tranh, dùng tranh để hướng dẫn họ biết chữ, dùng tranh để giáo dục mọi người tinh thần yêu nước, có thể đạt được hiệu quả gấp đôi, cuộc sống hạnh phúc của chúng ta ngày nay, đều là do các bậc tiền bối cách mạng đổi bằng máu, chúng ta có thể sống những ngày tháng bình yên như hiện tại, là vì có người thay chúng ta gánh vác, mà báo xã chúng ta gánh vác trách nhiệm này, càng phải làm tốt công tác xóa mù chữ!”

Loading...