Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 317
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:37:29
Lượt xem: 34
Thế nên bà mới cảm thấy thái độ của bé Du không có vấn đề.
Còn chưa nói tới cách Tần Chính Nhân đối xử với bé Du, ngay vào dịp đám cưới cũng không tha cho bé Du. Nếu không phải Giang Lâm đã chuẩn bị từ trước thì nói không chừng bé Du đã bị bà ta hủy hoại rồi, đối với loại mẹ như thế, cô không buồn thì có gì đáng lên án chứ?
Người khác có thể trách móc Bạch Du nhưng là người nhà của cô, không làm chỗ dựa cho cô thì thôi, còn chỉ về phía cô mắng cô không tim không phổi.
Bà Bạch càng nghĩ càng tức giận: “Ngày mai sau khi bé Du đi, tôi sẽ dẫn Niệm Niệm trở về Thiên Tân! Cái nhà này, tôi không thể ở được nữa!”
Nói xong bà không nhìn Bạch Gia Dương lấy một lần, bà cầm đồ Bạch Du mua cho bà và Niệm Niệm quay về phòng.
Trong phòng lập tức trở nên im lặng.
Đúng lúc này, Từ Ánh Chi tới, cô ấy nhìn xung quanh căn phòng, sau đó hỏi Bạch Gia Dương: “Du Du đâu rồi?”
Bạch Gia Dương chán chường ngồi xuống ghế sô pha: “Đi rồi.”
Từ Ánh Chi ngạc nhiên: “Sao lại đi nhanh như vậy? Vừa rồi em ấy nói muốn ở lại làm bữa tối cho mọi người, rạng sáng nay em ấy phải lên đường tới đảo Quỳnh Châu, em ấy nói không nỡ xa mọi người, sao lại thay đổi ý định đột ngột như vậy?”
TBC
Bạch Gia Dương chợt ngẩng đầu lên: “Em nói gì? Đêm nay Du Du phải đi rồi?”
Từ Ánh Chi lại càng ngạc nhiên: “Đúng vậy, lẽ nào em ấy không nói cho mọi người à? Kế hoạch của Giang Lâm có thay đổi, thế nên đêm nay phải lên đường trước thời hạn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-317.html.]
Bạch Gia Dương như bị rút sạch sức sống: “Anh mắng em ấy đi mất rồi.”
Nghe anh ấy nói vậy, Từ Ánh Chi mở to miệng: “Anh mắng Du Du? Tại sao anh lại mắng em ấy, em ấy không chỉ mua áo nhung cho anh, em ấy còn tặng khăn lụa cho em, còn tặng một bức tranh thêu hai mặt cho đám cưới của chúng ta nữa, rốt cuộc là tại sao anh lại mắng em ấy?”
Bạch Du tặng bọn họ nhiều đồ như vậy, trong lòng cô ấy cảm thấy rất áy náy, thế nên khi vừa tới nhà, cô ấy đã nói với mẹ, sau đó hai người bắt đầu thu thập đặc sản, chuẩn bị thêm ít đồ có thể ăn trên xe lửa, định bụng chốc nữa gặp mặt sẽ đưa cho Bạch Du.
Nhưng cô ấy không ngờ được rằng Bạch Du lại bị Bạch Gia Dương mắng đi mất.
Trong lòng Bạch Gia Dương đau xót, cảm giác hối hận dâng lên như dời núi lấp biển, gần như bao phủ lấy cả người anh ấy: “Anh ở trong phòng nghe thấy chuyện em ấy đến cửa hàng Hữu Nghị để mua đồ, còn vừa nói vừa cười, thế nên anh đã nói em ấy không có lương tâm.”
Từ Ánh Chi nổi cơn tam bành ngay lập tức: “Đến cửa hàng Hữu Nghị mua đồ thì làm sao? Em cũng đi đó, có phải anh muốn mắng cả em không?”
Bạch Gia Dương: “Anh không có mà, anh chỉ cảm thấy vào ngay lúc này, nếu em ấy thể hiện chút đau buồn thì sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái.”
Từ Ánh Chi bật cười: “Thế nên vì để người ta cảm thấy thoải mái, em ấy phải khóc tới mức c.h.ế.t đi sống lại. Tốt nhất là không ăn không uống, giống như anh vậy, phải sống không bằng chết, để người ta quan tâm anh, lo lắng anh nghĩ luẩn quẩn trong lòng nên luôn ở bên cạnh anh thì mới được coi là đau buồn đúng không? Bạch Gia Dương, tại sao trước đây em lại không biết anh là loại người như vậy chứ, em cũng không còn gì để nói với anh nữa!”
Nói xong, cô ấy không thèm nhìn Bạch Gia Dương, quay đầu bỏ đi.
Cô ấy thực sự không ngờ Bạch Gia Dương lại trách mắng Bạch Du vì lý do đó, chuyện Tần Chính Nhân đến đám cưới của cô để gây chuyện vẫn còn rành rành ở ngay trước mắt, Tần Chính Nhân quá đáng với Bạch Du như vậy, cô không đau buồn thì sao?
Hơn nữa cô ấy có thể cảm nhận được là Bạch Du có đau buồn, chỉ là cô không để lộ ra ngoài mà thôi.
Hơn nữa, lẽ nào phải khóc lớn, không ăn không uống thì mới được xem là hiếu thảo?