Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 286

Cập nhật lúc: 2025-03-25 19:55:51
Lượt xem: 26

Mặc dù cô chưa từng cảm nhận được tình yêu của mẹ nhưng cô tin chắc rằng, cô sẽ trở thành một người mẹ rất tốt rất tốt.

Nhưng đời trước cô uống rất nhiều thuốc mà vẫn không có con, không biết đời này có giống như vậy không…

Nghĩ tới vấn đề này, cô dùng sức lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu.

Đời này và đời trước không giống nhau, cô không gả cho Giang Khải, chị Ánh Chi và anh cả của cô vẫn sống rất tốt. Hơn nữa bây giờ cũng đã có thông tin của anh hai, mọi thứ không còn giống với kiếp trước.

Cho dù cô không thể sinh con thì bọn họ vẫn có thể nhận nuôi một đứa con.

Nhưng tốt nhất vẫn là do mình sinh ra, nếu không cô có nhiều nhà như thế mà không thể để lại cho con mình thì cô sẽ cảm thấy ‘đau thịt’ lắm.

***

Trong căn phòng giam mờ tối, Giang Khải co người trong góc, xung quanh tràn đầy mùi khó ngửi. Sau gáy anh ta lại run lẩy bẩy, co rút đầy đau đớn.

Con đàn bà Bạch Du đó đúng là có bệnh!

Có ai mà lại mang theo chùy sắt bên người chứ?

Hơn nữa, cho dù cô có mang theo thì phải đập đầu hai tên côn đồ kia, sao lại đập đầu anh ta?

Kế hoạch của anh ta vốn rất hoàn hảo. Vậy mà bây giờ không chỉ đầu bị đập lại còn bị tống vào trong tù. Thực là con mẹ nó không may mà!

Rốt cuộc khi nào mẹ và cha anh ta mới tới đón anh ta ra ngoài đây?

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một loạt tiếng chân không ngừng bước về phía này.

Đôi mắt Giang Khải sáng lên, nhanh chóng bò dậy từ trong góc, sau đó đối diện với một đôi mắt lạnh lùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-286.html.]

Anh ta nuốt một ngụm nước bột, chột dạ cất tiếng: “Anh ba, anh… Anh tới cứu em ra ngoài ư?”

Trong căn phòng giam mờ tối, Giang Lâm đứng dưới ánh sáng âm u, vẻ mặt tối tăm không thể nhìn rõ: “Tao chỉ tới hỏi mày một câu thôi, là mày thuê người quấy rối Du Du phải không?”

TBC

Giang Khải đối diện với đôi mắt nghiêm khắc của anh, sau gáy co rút đầy đau đớn: “Không có…”

Anh ta còn chưa nói xong thì Giang Lâm đã cắt ngang: “Nếu mày dám nói dối một câu nào thì cả đời mày đừng mơ tới chuyện ra khỏi đây.”

“!”

Giang Khải nghe anh nói vậy, anh ta hít một ngụm khí lạnh, đồng thời cơn tức giận trong lòng cũng dâng lên: “Đúng, không sai, là tao thuê người làm đấy! Mày dựa vào đâu mà đứng bên ngoài chỉ tay năm ngón đe dọa tao? Nếu không phải là do mày cướp mất vợ chưa cưới của tao thì sao tao cần phải tốn tâm tư làm như vậy?”

Giang Lâm: “Tao cướp? Chẳng phải là do mày không biết quý trọng dẫn tới chuyện Du Du chia tay với mày à? Nếu mày và cô ấy đã chia tay rồi thì tao và cô ấy ở bên nhau thì có gì sai?”

Khuôn mặt Giang Khải đỏ lên: “Đương nhiên là sai rồi, mày là anh ruột của tao, tao và mày là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, ai cũng có thể ở bên Bạch Du nhưng mày thì không được! Mày làm vậy là phản bội tao, là muốn khiến mọi người chê cười tao!”

Anh ta đã giấu những lời này trong lòng từ rất lâu rồi, cuối cùng cũng có thể nói ra!

Thế mà anh vẫn còn mặt mũi đến hỏi bản thân có làm gì sai nữa. Nếu như anh đối xử với anh ta như anh em ruột thịt thì anh sẽ không làm ra những chuyện này!

Sớm biết như vậy thì lúc trước khi viết cuốn tiểu thuyết này, anh ta nên viết Gian Lâm thảm hơn chút nữa.

Anh ta không nên để anh c.h.ế.t dễ dàng như vậy, anh ta nên viết Giang Lâm thành kẻ vô dụng, thành kẻ tàn tật. Phải như vậy thì mới có thể giải tỏa được nỗi căm thù trong lòng anh ta!

Nhưng dù sao thì hai năm nữa anh cũng sẽ phải chết. Nghĩ tới đây, khóe miệng anh ta không kiềm được mà cong lên.

Giang Lâm nhìn anh ta nở nụ cười kỳ lạ thì lạnh lùng hỏi: “Mày cười cái gì?”

Khuôn mặt Giang Khải đầy vẻ đắc ý: “Tại sao tao phải kể chuyện làm tao vui cho mày nghe? Nhưng tao vẫn có thể nói cho mày biết, Bạch Du là của tao, một ngày nào đó cô ấy nhất định sẽ trở về bên tao!”

Loading...