Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 255
Cập nhật lúc: 2025-03-25 06:15:26
Lượt xem: 27
Lý Khắc cứ như vậy mang theo Niệm Niệm tới thủ đô nhưng mà Lý Khắc còn nhỏ, lại không có bằng cấp, căn bản không có biện pháp nuôi sống hai người. Anh cả Lý Khắc cũng không để ý tới hai người, ngẫu nhiên ném chút đồ ăn cho họ, coi như là anh ta có lòng tốt, cho nên hai người lúc này mới trải qua cuộc sống bữa đói bữa no.
Bạch Du nghe xong, thật lâu không lên tiếng.
Cô nhớ tới sự kích động của bà nội, lại nhớ tới lời Lâm Hướng Tuyết nói Niệm Niệm trông giống cô, cuối cùng nhịn không được hỏi ra lời trong lòng: "Cha Niệm Niệm, anh ấy là người nhà họ Đàm sao?"
Lý Khắc nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái, lắc đầu: "Cái này tôi cũng không biết."
Bạch Du không nản lòng: "Cậu còn nhớ rõ gương mặt của cha Niệm Niệm không?"
Lý Khắc gật đầu: "Nhớ."
Bạch Du lấy bút thép và sổ tay từ túi đeo vai ra, đưa cho Lý Khắc: "Vậy cậu hãy mô tả chi tiết cho tôi nghe về gương mặt của anh ấy."
Tuy Lý Khắc không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn làm theo lời cô.
Hai mươi mấy phút sau, trên sổ ghi chép có thêm một khuôn mặt.
Niệm Niệm vừa nhìn thấy khuôn mặt kia liền kích động kêu lên: "Cha, là cha, là cha, là cha!"
Lý Khắc sờ sờ đầu cô bé: "Ừ."
Bạch Du nhìn chằm chằm bức vẽ trên giấy, hốc mắt đỏ lên.
Người trên bức tranh này, rõ ràng có năm sáu phần tương tự anh cả của cô.
Nếu người này thực sự là anh hai của cô thì điều đó có nghĩa là anh hai của cô đã không còn trên cõi đời.
Lý Khắc nhận ra sự bất thường của cô: "Chị làm sao vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-255.html.]
Bạch Du lắc đầu, gạt đi nước mắt trong mắt, ngẩng đầu lên: "Tôi không sao, Niệm Niệm có thể ở lại đây với tôi nhưng có thể nói cho tôi biết tiếp theo cậu muốn làm gì không?"
Lý Khắc suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Rất tiếc tôi không thể nói nhưng tôi cam đoan với chị, sẽ không có nguy hiểm gì."
“Đây là lời hứa của cậu, hy vọng cậu suy nghĩ kỹ trước khi làm bất cứ việc gì và nhớ rằng còn có Niệm Niệm ở sau lưng cậu. Nếu cậu xảy ra chuyện gì thì trên đời này sẽ không có người thứ hai có thể che chở cho con bé như cậu.”
Bạch Du không hoàn toàn tin lời cậu nhưng Lý Khắc tính tình bướng bỉnh, lại không phải là con cháu trong nhà, cô cũng không có cách nào.
Niệm Niệm còn quá nhỏ, không thể hiểu được lời nói của họ nhưng bản năng và trải nghiệm trong quá khứ khiến cô bé cảm thấy thiếu an toàn.
Chỉ thấy hai mắt cô bé đỏ hoe, nhìn về phía Lý Khắc, dùng giọng điệu nũng nịu pha chút van xin của trẻ con nói: “Anh ơi, anh cũng không cần Niệm Niệm nữa sao?”
Mẹ vừa sinh ra đã không cần cô bé, sau đó ông nội ốm rồi mất, rồi đến cả cha đi ra ngoài cũng không bao giờ trở về.
Mọi người trong làng nói cô bé là sao chổi, cô bé không biết sao chổi là gì nhưng cô bé biết đó không phải là điều tốt đẹp.
Lý Khắc nhìn vào đôi mắt to tròn như nho đen, sáng ngời và trong trẻo của cô bé, nó phản chiếu rõ ràng hình ảnh của cậu, lòng cậu như bị thứ gì đó chích vào.
Mãi sau cậu mới đưa tay vuốt ve đầu cô bé: "Anh không vứt bỏ Niệm Niệm, anh chỉ đi ra ngoài làm việc một chút, sẽ sớm quay lại thôi."
Niệm Niệm khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, như một chú thỏ con mắt đỏ: "Trước đây cha cũng nói vậy nhưng cha đã không bao giờ quay lại."
Khi có cha ở bên, mọi người trong làng sẽ không mắng cô bé là sao chổi, những đứa trẻ khác cũng không ném đá hay không chơi với cô bé và mỗi lần cha đi làm về đều lén lút mua kẹo ngon cho cô bé.
TBC
Cô bé nhớ cha da diết.
Vậy tại sao cha lại không về?
Lý Khắc mím môi, cố gắng để giọng nói của mình nghe bình thường như mọi khi: "Chú đi xa rồi, em chỉ cần ngoan ngoãn, chú sẽ về."
Niệm Niệm gật đầu lia lịa, giọng nói nũng nịu vang lên: "Niệm Niệm ngoan, Niệm Niệm ngoan ngoãn, cha sẽ về."