Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-03-25 06:14:50
Lượt xem: 25
Giang Lâm nhìn Bạch Gia Dương: “Em bằng lòng.” Khiến cô nhiễm thói xấu.
Bạch Gia Dương: “...”
Đây là muốn khiến người ghen tỵ tới c.h.ế.t à?
Bạch Du chớp mắt, khóe miệng không kiềm được mà cong lên.
Giống như bị người ta nhét kẹo đầy cả miệng, lúc này tâm trạng của cô ngọt ngào từ trong miệng cho tới trong lòng.
Cảm giác được người ta cưng chiều như vậy, đúng là không tệ mà.
Đời trước cô vội vội vàng vàng gả cho Giang Khải, sính lễ cũng bao gồm máy thu thanh, xe đạp, máy khâu, đồng hồ đeo tay và năm trăm đồng, chẳng qua mấy thứ đó không phải là dành cho cô, mà là dùng để chống đỡ thể diện của Giang Khải.
Sau khi Giang Lâm rời khỏi, lúc này Bạch Du mới lên tiếng hỏi: “Bà nội, cha cháu đâu rồi ạ, đừng nói là cha đi công tác rồi đấy nhé?”
Bà Bạch lắc đầu: “Không phải đi công tác, cha cháu và mẹ cháu đã xuống nông thôn rồi.”
Bạch Du: “Xuống nông thôn? Đi thăm cậu cháu ạ?”
Bà Bạch lắc đầu lần nữa, thở dài: “Cậu các cháu qua đời rồi, bà vốn định nói cho các cháu nghe về chuyện này, nhưng mẹ các cháu lại nói cậu các cháu tự sát, c.h.ế.t không vẻ vang, không định làm tang lễ nên không định thông báo cho bạn bè người thân, hai ngày qua cô ta và cha cháu bận việc ở dưới nông thôn, chắc là tối nay mới về.”
Bạch Du giật mình.
Cậu cô c.h.ế.t rồi?
Lại còn là tự sát nữa?
Đời trước không có xảy ra chuyện này, đời trước trước khi cô sống lại cậu cô sống rất tốt, tại sao đời này ông ta lại tự sát đột ngột như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-237.html.]
Bà Bạch không nhận ra sắc mặt cô không bình thường, bà đứng lên rồi nói: “Bà có bẻ lá ngải cứu đem về nhà, chốc nữa khi cha mẹ cháu về thì sẽ nấu để cho bọn chúng tắm và rửa mặt, còn phải để bọn chúng bước qua chậu than nữa, tránh rước xui về nhà, ảnh hưởng tới việc cưới xin của cháu.”
Nói xong, bà vội rời khỏi, bỏ lại Bạch Du và Bạch Gia Dương liếc mắt nhìn nhau.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Gia Dương nghe được tin tức này: “Tại sao cậu lại…”
Khi còn bé, trước khi cậu anh ấy xảy ra chuyện đó, cậu rất thương anh ấy, ngày thường sẽ cõng cậu đi mua kẹo nhưng sau khi nhà họ Tần xảy ra chuyện, đôi chân của cậu bị chặt, cả người tàn phế thì cậu đã trở nên rất kỳ lạ, đối với ai cũng lạnh nhạt.
Lúc đầu anh ấy còn theo mẹ tới thăm cậu nhưng lần nào cũng bị cậu dọa khóc, từ đó dần ít tới thăm cậu, sau này anh ấy tới nơi khác để đi học, nhắc tới cũng đã nhiều năm anh ấy không gặp cậu rồi.
Nhớ tới dáng vẻ ông ta cõng mình trên vai khi còn bé, Bạch Gia Dương không khỏi cảm thấy đau lòng không thể tả được, mũi cũng cảm thấy chua xót.
Bạch Du lấy lại tinh thần: “Anh có cảm thấy có chút kỳ lạ không? Theo lý thuyết, nếu như cậu muốn tự sát thì đã phải tự sát từ lâu rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ chứ?”
Trong ấn tượng của cô, cậu là một người kỳ lạ chỉ biết lợi ích riêng của mình, ông ta thanh thản hưởng thụ sự chăm sóc của nhà họ Bạch suốt ngần ấy năm, nhưng ông ta chưa bao giờ nói tiếng cảm ơn.
TBC
Loại người như vậy mà lại tự sát ư?
Bạch Du tỏ vẻ rất nghi ngờ, vả lại đời trước ông ta sống rất tốt, cô cảm thấy không được bình thường.
Bạch Gia Dương nghe cô nói vậy thì ngẩn ra: “Kỳ lạ? Ý của em là có người muốn hại cậu? Nhưng ai lại muốn hại một người tàn tật đã bị chặt mất đôi chân chứ, vả lại, nếu thật sự có người muốn hại cậu, mẹ sẽ là người đầu tiên không tha cho đối phương.”
Lời anh nói có vài phần có lý.
Mẹ cô đối xử với cô không tốt nhưng lại đối xử với người nhà họ Tần rất tốt, ví dụ như Tần Tâm Hủy và em trai của bà ta, đó toàn là cục cưng của bà ta.
Nếu cậu thực sự bị người ta hại chết, chắc chắn mẹ cô sẽ không tha cho đối phương.
Bạch Du suy nghĩ một lúc, cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân.