Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-03-25 06:14:23
Lượt xem: 22

Đôi mắt Bạch Du sáng ngời: “Vậy thì quá tốt rồi!”

Cô vốn cho rằng mình phải tốn rất nhiều thời gian để khiến Giang Lâm tin Cầu Tiêu Hành có liên quan tới chuyện này, không ngờ không cần cô lên tiếng, Giang Lâm đã làm xong mọi chuyện rồi.

Anh thực sự là quá tốt, tốt tới mức vượt xa sự tưởng tượng của cô nữa.

“Đúng rồi, anh cả của em đâu rồi?”

Giang Lâm: “Ở ngoài.”

Trong lúc đồng chí cảnh sát thẩm vấn, Bạch Gia Dương cũng đã tìm tất cả những người có quen biết Từ Ánh Chi, cả nhân viên trực ban vào tối qua nhưng không có bất cứ tin tức có ích nào.

Thật ra sáng nay anh ấy đã hỏi qua một lần, sau khi tìm tất cả những chỗ có thể tìm nhưng vẫn không tìm thấy Từ Ánh Chi, anh ấy mới đi báo cảnh sát.

Nhưng anh ấy vẫn không từ bỏ, thế nên mới hỏi thêm một lần nữa.

TBC

Cũng may là mọi người hiểu tấm lòng của anh ấy nên không lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Bạch Du bước ra ngoài, vừa nhìn đã thấy anh cả ngồi trên băng đá.

Anh ấy cúi thấp đầu, nhìn xuống mặt đất, không biết anh ấy đang nghĩ gì.

Bạch Du bước qua, ngồi xuống bên cạnh anh ấy: “Anh cả, anh phải phấn chấn lên.”

Bạch Gia Dương từ từ ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ bừng: “Nếu Ánh Chi xảy ra chuyện, anh không có cách nào tự tha thứ cho mình.”

Trái tim Bạch Du giật thót, giống như nhìn thấy dáng vẻ đời trước của anh cả khi tới tìm cô.

Trái tim cô co rút, chợt cảm thấy đau lòng: “Anh cả, anh yên tâm, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được chị Ánh Chi!”

Cô không muốn bi kịch đời trước lặp lại một lần nữa, dù thế nào cô cũng phải tìm được chị Ánh Chi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-223.html.]

Một giọt nước mắt xẹt qua gò má của Bạch Gia Dương: “Ừ, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được Ánh Chi!”

Đã là buổi trưa, mặc dù mọi người không đói nhưng vẫn phải ăn cơm.

Bạch Du và Giang Lâm miễn cưỡng ăn vài miếng, còn Bạch Gia Dương cả một miếng nước cũng không thèm uống.

Bạch Du không khuyên anh ấy.

Lúc này.

Ở thủ đô xa xôi, Tần Tâm Hủy bước vào đoàn văn công với vẻ mặt tái nhợt, ngay khi nhìn thấy Tần Chính Nhân, khóe miệng cô ta cong lên, gọi một tiếng…

“Mẹ.”

Khi Tần Chính Nhân nghe thấy chữ “Mẹ”, suýt chút nữa là bà ta đã bị dọa đứng tim.

Bà ta mở to mắt nhìn Tần Tâm Hủy, cử động khóe miệng một cách khó khăn: “Hủy Hủy à, có phải cháu đang nói giỡn với cô không, chẳng qua là trò đùa này không buồn cười chút nào.”

Ánh mắt Tần Tâm Hủy dán chặt lên trên mặt bà ta giống như nhựa cao su, không để lỡ bất cứ biểu cảm nào của bà ta: “Mẹ à, con không nói đùa, không phải trong lòng mẹ biết rõ hơn bất cứ ai ư? Hay là, mẹ muốn con mời người khác vào đây, nghe câu chuyện về thân thế của con?”

“...”

Tần Chính Nhân nhìn đứa trẻ do chính tay mình nuôi lớn ở trước mặt, chợt cảm thấy cô ta vô cùng xa lạ.

Đúng lúc này, phó chủ nhiệm Phương vẫn luôn đối địch với bà ta ló đầu vào nhìn, trước khi Tần Tâm Hủy kịp lên tiếng, bà ta vội đóng cửa phòng làm việc lại.

Tần Tâm Hủy nhìn dáng vẻ của bà ta, trong lòng càng thêm chắc nịch, chẳng qua lần này cô ta tới là để nhận mẹ chứ không phải tới trách móc bà ta.

Vì vậy, cô ta thay đổi biểu cảm, nhào tới ôm lấy cánh tay của Tần Chính Nhân, khóc nức nở nói: “Con luôn cho rằng mẹ của con là con điếm Đoàn Tuệ Quân tàn nhẫn kia, khiến con phải chịu sự tự ti và đau khổ từ nhỏ tới lớn, mẹ ơi, tại sao mẹ lại không nhận con?”

Tần Chính Nhân biết cô ta mò tới đây thì chắc chắn trong tay cô ta đã có bằng chứng, lại nhìn thấy cô ta khóc như hoa lê dưới mưa, bà ta không khỏi mềm lòng: “Hủy Hủy, con đừng trách cô… Mẹ, mẹ cũng có nỗi khổ nên buộc phải làm như vậy.”

Cuối cùng bà ta cũng thừa nhận, trong lòng Tần Tâm Hủy vui vẻ: “Mẹ! Cuối cùng mẹ cũng thừa nhận con rồi, huhuhu… Con không biết tại sao, con và Bạch Du đều là con gái của mẹ, tại sao cô ta có thể quang minh chính đại ở lại nhà họ Bạch, còn con chỉ có thể làm một đứa con gái riêng không thể tồn tại chứ?”

Loading...