Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 192
Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:43:47
Lượt xem: 34
Tim Bạch Du đập hụt một nhịp.
Giang Lâm đi tới, trực tiếp lấy hộp cơm trong tay cô: “Em đưa đây, trong này còn thức ăn không?”
Bạch Du cố gắng để giọng mình nghe thật bình tĩnh: “Có, còn hai món.”
Vừa dứt lời, chưa đợi Giang Lâm lên tiếng, đằng sau anh đã ló ra một cái đầu đen thui, chính là Cát Đại Xuyên: “Để tôi lấy nốt phần còn lại, đồng chí Bạch không cần lấy nữa, việc nặng nhọc để đàn ông chúng tôi làm.”
Ba người trở về ký túc xá.
Tạ Húc Đông vẫn duy trì tư thế như lúc Bạch Du đi: Hai tay đan vào nhau luồn vào tóc, cúi đầu nhìn xuống đất, không biết đang nghĩ gì.
Đồ ăn được bày lên bàn, lúc Bạch Du và những người khác còn đang do dự không biết có nên khuyên Tạ Húc Đông ăn cơm không thì thấy anh ấy buông hai tay đang luồn vào tóc xuống, đứng dậy vào phòng tắm rửa tay, sau đó bước ra ngồi vào bàn ăn cầm đũa gắp một miếng thịt hấp cách thủy.
Bạch Du: “…”
Giang Lâm: “…”
Cát Đại Xuyên: “…”
Thơm ngon mềm dẻo, mềm mại tan trong miệng.
Tạ Húc Đông ăn một miếng, nhanh chóng lại gắp một miếng nữa cho vào miệng, đợi đến khi ăn liền mấy miếng cơm, lúc này mới phát hiện ba người khác đang dùng ánh mắt khó tả nhìn anh ấy.
Anh ấy dừng lại, khó hiểu hỏi: “Mọi người nhìn tôi làm gì? Ăn cơm nhanh lên, món ăn này đồng chí Bạch làm tên là gì, ngon quá, tôi chưa từng ăn thịt ba chỉ ngon như vậy!”
Bạch Du: “Món này gọi là thịt bột hấp, bên trên phủ bột gạo rang.”
Cát Đại Xuyên nghe thấy ngon, vội gắp một miếng bỏ vào bát, còn không quên trêu chọc Tạ Húc Đông: “Tôi còn tưởng cậu không ăn được chứ, ai ngờ cậu ăn còn nhiều hơn ai hết!”
Tạ Húc Đông mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói: “Vừa nãy tôi đúng là không có khẩu vị nhưng đồ ăn do đồng chí Bạch làm thật sự quá thơm…”
Bạch Du: “…”
Giang Lâm: “…”
Cát Đại Xuyên: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-192.html.]
Trong nhà tràn ngập mùi thịt thơm, quả thật rất hấp dẫn.
Giang Lâm gắp một miếng thịt hấp nhưng không phải gắp cho mình, mà lại gắp vào bát của Bạch Du: “Em vất vả rồi.”
Bạch Du không ngờ anh lại gắp thức ăn cho mình trước mặt mọi người, mặt bỗng dưng nóng lên: “Không vất vả gì đâu, anh cũng ăn nhiều vào.”
Vì Giang Lâm đã gắp cho mình, để đáp lễ, cô cũng gắp một đũa lòng lợn xào dưa chua cho Giang Lâm.
Giang Lâm gắp miếng lòng lợn mà cô gắp cho mình bỏ vào miệng: “Ngon lắm, lòng lợn rất dai, mà không có mùi hôi gì cả.”
Bạch Du: “Cũng nhờ đầu bếp Diêu đã đóng góp món dưa chua ngâm theo công thức gia truyền của ông ấy, nếu không thì hương vị sẽ không ngon như vậy.”
Giang Lâm nhìn cô: “Em làm gì cũng ngon.”
Tạ Húc Đông: “…”
TBC
Cát Đại Xuyên: “…”
Bữa cơm này còn cho người ta ăn không?
Không muốn cho họ ăn thì cứ nói thẳng, cứ cho họ ăn cơm chó là sao!
Ăn cơm xong, Giang Lâm, Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên lại phụ trách rửa bát, làm xong việc, Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên không ở lại nữa, nhanh chóng rời đi.
Lúc đi, Tạ Húc Đông vẫn cúi đầu, vẻ mặt rất chán nản và buồn bã.
Niềm vui mà đồ ăn mang lại chỉ là nhất thời nhưng sự buồn bã khi cưới Tôn Tường Vy sẽ kéo dài rất lâu.
Thậm chí là cả đời.
Tạ Húc Đông không muốn cưới Tôn Tường Vy, Tôn Tường Vy cũng không muốn gả cho Tạ Húc Đông.
Sau khi trở về từ bệnh viện, Tôn Tường Vy vẫn luôn khóc, khóc đến nỗi hai mắt sưng húp như quả óc chó, không những không ăn cơm tối mà còn không uống nước.
Mẹ Tôn vừa thương vừa giận: “Con ơi, bây giờ khóc có ích gì, sáng con mới nói với mẹ là muốn về thủ đô với mẹ, sao chiều lại chạy ra nhảy biển. Con thật là nhẫn tâm, vì một người đàn ông mà ngay cả cha mẹ cũng không cần!”
Mẹ Tôn thực sự vừa sợ hãi vừa đau lòng, sáng nay khi con gái nói muốn về Nam Kinh, bà ta còn tưởng con gái đã nghĩ thông suốt, không ngờ đó chỉ là kế hoãn binh của con gái, quay đầu lại đã chạy ra nhảy biển. Nếu không phải anh chàng họ Tạ kia vừa hay đi vào, chỉ sợ...