Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 187
Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:42:37
Lượt xem: 52
Nhưng bây giờ, khi thấy Giang Lâm nhắc tới chuyện này, khi còn bé, anh từng tặng cô một con hổ bông, điều này khiến cô rất tò mò.
Giang Lâm cụp mắt nhìn cô, một hồi lâu sau mới yếu ớt hỏi: “Đây không phải là chuyện duy nhất em quên, đúng không?”
“?”
Bạch Du hơi run, cô vốn định nói trí nhớ của mình rất tốt, nhưng lại đột nhiên nhớ tới lần trước, bà nội từng nói khi còn bé, cô từng cướp đồ ăn của Giang Lâm thì lập tức ngậm miệng lại.
Nếu như vậy, hình như cô quên rất nhiều chuyện, hơn nữa tất cả đều là chuyện liên quan đến Giang Lâm.
Nghĩ đến đây, cô gãi mặt, lập tức xấu hổ nhìn anh.
Cũng may Giang Lâm không tiếp tục chủ đề xấu hổ này nữa: “Đi thôi, đi mua gối.”
“Vâng.”
Khi tới quầy bán gối, Bạch Du nghiêm túc chọn một cái có độ mềm và độ cao phù hợp với cổ của mình.
Vốn dĩ tưởng rằng mua là xong, kết quả khi xuống tầng một thì lại nghe Giang Lâm nói…
“Em có muốn mua bánh ngọt không?”
“Không ạ.”
Giang Lâm: “Không phải em muốn mua gì đó để cảm ơn chị Lôi sao? Không thì mua chút bánh ngọt đi, có thể diện mà em cũng không cần tự làm khổ mình.”
Bạch Du suy nghĩ một hồi rồi nói: “Anh nói cũng có lý, vậy thì… Mua một cân bánh đậu xanh đi.”
Cô không cảm thấy nấu cơm hay làm bánh ngọt quá vất vả, nhưng nếu mua bánh ngọt ở cửa hàng bách hoá quả thực có mặt mũi hơn, làm quà tặng cũng phù hợp hơn.
Giang Lâm đi tới trước quầy bán điểm tâm: “Làm phiền lấy cho tôi hai cân bánh đậu xanh, hai cân kẹo sữa thỏ trắng và ba cân kẹo trái cây…”
TBC
Bạch Du ngạc nhiên, cô vội vàng kéo tay anh: “Đủ rồi đủ rồi, không cần nhiều như vậy đâu, cho dù tặng quà cho chị Lôi thì cũng không tặng nhiều như thế được.”
Rõ ràng cô chỉ nói mua một cân bánh đậu xanh, người này nghĩ cái gì vậy, cho dù có tiền thì cũng không thể tiêu lãng phí như thế chứ.
Giang Lâm nhìn thoáng qua cánh tay cô đang cầm lấy tay mình: “Để cả ở phòng ăn nữa, khi nào em muốn ăn thì ăn.”
“Vậy cũng được.” Bạch Du gật đầu, nói xong, cô mới nhận ra mình như thế thì rất tham ăn, vì vậy mất bò mới lo làm chuồng mà nói: “Thật ra em cũng không thích ăn bánh kẹo điểm tâm quá đâu, nhưng mà để trong nhà có một ít để mời khách ăn cũng được.”
Không thích ăn bánh kẹo điểm tâm sao?
Đây là đang lừa mình dối người hả?
Giang Lâm nhớ tới cảnh tượng lần trước anh về Bắc Kinh từng ba lần bảy lượt bắt gặp cô đi mua bánh kẹo ăn, anh cố gắng đè khoé môi xuống: “Ừm, rất chính xác.”
Bạch Du cảm thấy vẻ mặt khi nói lời này của Giang Lâm có gì đó hơi kỳ lạ, nhưng cô lại không có chứng cứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-187.html.]
Bởi vì trong lòng đang băn khoăn vẻ mặt của Giang Lâm nên cô hoàn toàn không chú ý tới nhân viên phục vụ của quầy bánh kẹo đã nhìn cô với ánh mắt ghen tị vô số lần.
Trên đường trở về, Giang Lâm cầm túi lớn túi nhỏ, hơn nữa lúc trước, chị Lôi đã đi tuyên truyền chuyện hai người định đến tiệm ảnh để chụp ảnh cưới, vì vậy mà hai người đã trở thành mục tiêu được chú ý.
“Xem kìa, phó đoàn Giang cầm nhiều đồ như thế, chỗ này cũng phải tốn mất mười đồng nhỉ, trước kia là ai nói phó đoàn Giang lạnh lùng sẽ không thương vợ nào, bây giờ bị vả mặt chưa?”
“Cũng đúng, anh xem anh ấy đã cầm nhiều như thế mà vẫn không nỡ để người yêu xách một túi nhỏ, người đàn ông tốt như thế dù có đốt đèn cũng không thể tìm được!”
“Mà phó đoàn Giang còn có gia thế tốt, dáng người đẹp, còn trẻ mà đã mà phó đoàn rồi, tiền đồ vô hạn, tôi không ghen tị với cháu gái của ủy viên chính trị Tôn, tôi ghen tị với đồng chí Bạch.”
Mãi cho tới khi hai người Bạch Du và Giang Lâm đã đi xa mà mọi người vẫn còn lẩm bẩm những câu như “đồng chí Bạch may mắn thật”.
Tiêu Vũ Kỳ đứng dưới gốc cây đại thụ nhìn, cậu ta nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của Bạch Du, mãi cho tới khi bóng người kia biến mất khỏi tầm mắt, cậu ta vẫn không nhúc nhích.
Bạn cậu ta, Thạch Đại Uy đứng bên cạnh lau mồ hôi: “Được rồi, đừng có nhìn nữa, có nhìn nữa thì người cũng không phải là của cậu.”
Lúc này, Tiêu Vũ Kỳ mới từ từ thu hồi tầm mắt: “Cậu đừng nói linh tinh, tôi và đồng chí Bạch trong sạch, nếu…”
“Nếu bị người khác nghe thấy thì sẽ không tốt cho đồng chí Bạch, đúng không?” Thạch Đại Uy không để cậu ta nói xong thì đã ngắt lời: “Cậu nói xem, cậu hà tất phải làm những vậy chứ, lúc trước, cậu cũng từ Bắc Kinh tới đảo Quỳnh Châu với đồng chí Bạch, cơ hội tốt như vậy mà cậu lại không trân trọng. Bây giờ người ta đã ở bên phó đoàn Giang rồi, cho dù cậu có nhìn thì người ta cũng không thèm nhìn cậu.”
Tiêu Vũ Kỳ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh: “Đồng chí Bạch vượt ngàn dặm xa xôi tới đây vì phó đoàn Giang, vì vậy không phải là tôi không trân trọng cơ hội này, mà là do tôi xuất hiện quá muộn.”
Thạch Đại Uy tặc lưỡi: “Cậu hiểu thì tốt, có một câu nói rất hay, chân trời nào không có cỏ thơm. Với gia thế và tài năng của cậu, muốn tìm người tốt hơn đồng chí Bạch không phải là việc không thể, không bằng cậu cứ đồng ý với cuộc xem mắt của người nhà đi, tìm một người vợ thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.”
Tiêu Vũ Kỳ dời tầm mắt, cậu ta không đồng ý, cũng không phản bác mà chỉ thản nhiên nói: “Đi thôi, tới thời gian huấn luyện rồi.”
Thạch Đại Uy thấy dáng vẻ này của cậu ta thì ngập ngừng muốn nói, cuối cùng vẫn không nói gì.
Chuyện tình cảm là chuyện người ngoài có nói nhiều cũng vô ích, phải để cậu ta tự hiểu ra thì mới được.
Hai người một trước một sau đi về phải sân huấn luyện nắng chói chang.
Khi hai người Bạch Du và Giang Lâm trở về khu nhà, từ xa đã thấy Tạ Húc Đông ngồi trước cửa ra vào chẳng khác gì một pho tượng.
Cát Đại Xuyên đứng bên cạnh cũng có vẻ mặt nặng nề.
Bạch Du và Giang Lâm nhìn nhau, cả hai đều không rõ họ xảy ra chuyện gì.
Tạ Húc Đông dường như đang thất thần, ngay cả khi hai người đi qua cũng không biết mà vẫn cúi đầu nhìn mặt đất.
Giang Lâm nhìn Cát Đại Xuyên: “Có chuyện gì vậy?”
Cát Đại Xuyên gãi đâu, anh ấy chỉ vào Tạ Húc Đông nói: “Anh ấy muốn kết hôn với Tôn Tường Vy.”
Bạch Du: “?”
Giang Lâm “?”