Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 143
Cập nhật lúc: 2025-03-23 15:11:06
Lượt xem: 35
Thằng bé Giang Lâm này xưa nay trầm ổn, nếu không phải có chuyện gì lớn không thể giải quyết thì thẳng bé tuyệt nhiên không gọi về nhà vào thời gian này.
Đầu bên kia điện thoại im ắng, sau đó vang lên giọng nói vẫn bình thản như trước: “Không có chuyện gì đâu ạ, cháu chỉ gọi điện báo lại là Bạch Du đang ở chỗ cháu thôi ạ.”
Hả, cái gì gọi là “Bạch Du đang ở chỗ cháu” cơ?
Ông Giang đờ ra mất nửa ngày sau đó quát: “Thằng nhóc thối này. Chuyện là như thế nào hả? Sao con bé tiểu Du kia lại chạy đến chỗ cháu làm cái gì? Có phải cháu lừa con bé không hả?”
Ông Giang tin chắc Giang Lâm có khả năng lừa người ta từ thủ đô chạy đến tận đảo Quỳnh Châu. Đừng thấy thằng bé này bình thường không buồn hé nửa lời chứ đám anh em họ của thằng bé này có thêm cái đầu nữa cũng không bằng thằng bé này đâu!
Giang Lâm: "..."
Ông Giang thấy đầu dây bên kia không trả lời thì lại càng bực: “Cái thằng này nói nhanh! Đừng có mà mở mồm bảo với ông là con bé tiểu Du kia tự chạy tới đó đấy nhé!”
Có nói thẳng là Bạch Du chạy tới đảo Quỳnh Châu thì ông ấy cũng quyết không chịu tin. Con bé đó vừa mới ầm ĩ đòi huỷ hôn với Giang Khải, cũng đã đồng ý với ông ấy rằng con bé sẽ lựa ra trong đám con cháu nhà họ Giang người con bé ưng ý để mà lấy.
Còn khả năng Bạch Du chọn Giang Lâm làm đối tượng kết hôn thì là không phần trăm. Thứ nhất Giang Lâm lớn hơn con bé kha khá tuổi. Thứ hai, Giang Lâm là anh trai ruột của Giang Khải, suy đi tính lại cũng xấu hổ người ta.
Giang Lâm trầm mặc một lát rồi đáp: “Cháu chỉ gọi tới đây để báo với ông tin này thôi, không còn chuyện gì nữa thì cháu cúp máy đây.”
"..."
Ông Giang nghe thấy tiếng tút tút vang lên trong điện thoại tức đến râu dựng ngược cả lên.
Thằng nhóc thối này lại dám cúp điện thoại của ông ấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-143.html.]
Như thế này khác gì chứng thực thằng bé này có tật giật mình đâu chứ? Nếu không thì tại sao lại không giải thích gì đúng không?
Hôm sau ông Giang cho người đến nhà họ Bạch hỏi han, người được cử đi quay về báo tin là Bạch Du đến Nam Kinh giải sầu, thế là ông Giang lại càng tin là con heo nhà mình trộm mất bắp cải trắng nhà họ Bạch rồi, vừa tức vừa chột dạ.
Tất nhiên đấy là sau này.
Mà có hai chứ không chỉ một.
Lâu Tú Anh ở thủ đô cũng nhận được điện thoại từ đảo Quỳnh Châu.
TBC
Người gọi tới là em gái của bà ta – Lâu Mạn Lệ.
“Chị ơi, hôm nay con nhỏ kia lại chạy từ thủ đô đến tận đây tìm Giang Lâm, ai cũng đồn con nhỏ đó là người yêu của Giang Lâm ấy ạ!”
Lâu Tú Anh nghe thấy em gái bảo Giang Lâm có người yêu thì ngẩn người, nhưng bà ta phủ nhận ngay: “Chắc là em nhầm đó thôi chứ Giang Lâm nào đã có người yêu hay đối tượng gì đâu. Nếu mà cậu ta có người yêu thì sao chị lại không biết được?”
Lâu Mạn Lệ đáp: “Nhưng giờ cả căn cứ truyền tai nhau nói con nhỏ kia là đối tượng của cậu ta. Ban nãy em còn nhìn thấy bóng dáng con nhỏ đó cơ, lớn lên không khác gì hồ ly tinh, đi đằng dặt dẹo lắc lư qua lại, đĩ điếm muốn c.h.ế.t vậy á!”
Lâu Tú Anh nghe thấy em gái nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như thế thì không khỏi chần chờ: “Thế để chị tìm cơ hội hỏi ông nội xem. À đúng rồi, em có biết tên cô gái kia là gì không?”
Vốn dĩ Lâu Tú Anh cũng không dám chắc vì Giang Lâm không quá thân thiết với gia đình, đặc biệt là với người làm mẹ kế như bà ta. Nếu như anh có đối tượng, có khi không nói cho cả nhà nhưng chắc chắn có báo cho ông nội biết.
Lâu Mạn Lệ: “Em biết, con nhỏ kia tên là Mối, chính là từ con mối đó chị!”
Con mối á?
Khóe miệng Lâu Tú Anh giật giật: “Tên kiểu gì thế này? Nào có ai lại tên là Mối bao giờ? Em có chắc là mình không nghe lầm không?”