Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 141
Cập nhật lúc: 2025-03-23 15:11:02
Lượt xem: 24
Đây chính là con sói đánh cướp thịt kho tàu dưa muối đó hừm!
Giang Lâm: “Đầu bếp Diêu, còn món nào khác không?”
Đầu bếp Diêu nghe thấy anh hỏi như thế lại càng căng thẳng hơn: “Trước đó cậu lấy nhiều thịt kho tàu dưa muối như thế mà chưa ăn no hả?” Ông ấy nhìn kiểu gì cũng thấy thằng nhóc này quay lại vì món thịt kho tàu dưa muối của ông ấy.
Giang Lâm mặt không đổi sắc nói: “Dạ vẫn chưa no. Chú cứ làm bừa cho cháu món nào cũng được. Còn thịt kho dưa muối chú cứ giữ lại mà ăn.”
Đầu bếp Diêu nhướn mày hỏi lại cho chắc: “Có thật là cậu không lấy thịt kho tàu dưa muối không đó?”
Giang Lâm: “Cháu nói thật mà.”
Đầu bếp Diêu thấy anh quả thực không hề “mơ ước” món thịt kho tàu dưa muối của mình thì mới buông lỏng: “Vậy cậu ngồi đây một lát tôi đi nấu cho cậu.”
Nói dứt lời, ông ấy đi vào trong bếp, còn vô cùng yên tâm mà để nguyên bát thịt kho tàu dưa muối ở đó.
Đầu bếp Diêu nghĩ thế này, phó đoàn Giang là người có tiếng kỷ luật, nghiêm khắc với bản thân lắm. Nếu như anh đã nói là không động tới thịt kho tàu dưa muối của mình thì chắc chắn là anh nói được làm được.
Đầu bếp Diêu đi vào bếp, Giang Lâm ngồi xuống bàn ăn.
Vốn dĩ anh cũng không định động vào chút thịt kho tàu dưa muối cuối cùng của đầu bếp Diêu vì dù sao mới nãy anh cũng đã cầm đi hơn nửa rồi. Cơ mà giờ thịt kho tàu dưa muối lại “trần truồng” đứng trước mặt anh không hề có một cái gì che đậy thế này, mùi hương còn tỏa ra bốn phía không hề kiêng nể.
Dưới ánh đèn màu da cam, thịt ba chỉ sáng bóng, thịt mỡ bóng nhẫy, da heo như được phủ thêm một lớp men vậy. Dưa muối thì được cắt thành hình hạt lựu, thơm nồng mê người.
Trong đầu anh hiện lên dáng vẻ ăn thịt ba chỉ kho tàu dưa muối của Bạch Du, hai mắt cô híp lại thành hai đường thẳng vì được ăn ngon, ăn tới mức hai bên má phình cả lên, trông cực kỳ giống một bé mèo ham ăn.
TBC
Giống hệt như hồi còn nhỏ.
Hồi còn nhỏ, không cần biết cô khóc to tới như thế nào, chỉ cần có đồ ăn thì sẽ ngừng khóc, hơi thút thít tí rồi sau đó mắt sẽ cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-141.html.]
Nghĩ tới đây, ánh mắt của anh lại dừng lại trước món thịt ba chỉ kho tàu dưa muối kia, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ món này ngon tới mức như vậy hay sao?”
Nghĩ thế, anh duỗi tay lấy một đôi đũa từ trong ống trúc, kẹp miếng thịt ba chỉ mềm nhũn run lẩy bẩy kia bỏ vào trong miệng.
Chỉ với một miếng ăn, mùi hương thơm nức đã choáng ngập trong khoang miệng. Thịt ba chỉ vào miệng là tan ra luôn. Không hề có chút ngấy do dầu mỡ. Thịt nạc không quá mềm cũng không quá dai, vừa ăn. Bảo sao ban nãy cô ăn mà lại có vẻ sung sướng như mèo vớ được cá rán như thế, hóa ra là vì ngon thật.
Cứ như thế, anh chậm rì rì ăn xong một miếng, rồi lại duỗi tay gắp thêm miếng nữa.
Chờ đầu bếp Diêu nấu xong bước ra ngoài thì trên bát chỉ còn lại đúng một miếng thịt ba chỉ đáng thương hề hề cùng với chút dưa muối lắt nhắt.
Đồng tử run lên.
Ngũ lôi oanh đỉnh.
Tức sùi bọt mép.
Không ngờ, thật sự không ngờ cậu lại là người như thế này đó phó đoàn Giang ạ!
Cậu bảo cái gì mà “Thịt kho tàu dưa muối chú cứ giữ lại mà ăn”, hóa ra là lừa ông ấy đi rồi độc chiếm một mình như thế này đó hả?
Quá giảo hoạt!
Khuôn mặt núng nính thịt của đầu bếp Diêu đỏ bừng vì tức, ngón trỏ chỉ thẳng vào Giang Lâm run lẩy bẩy, tưởng sắp sung huyết não tới nơi thì thấy Giang Lâm móc từ trong túi ra một tấm vé, nói: “Đầu bếp Diêu, cháu nghe nói con trai chú sắp kết hôn, chú cầm tạm tấm vé máy may này nhé.”
Liễu ám hoa minh.
Trời âm u chuyển sáng trong.
Tâm hoa nộ phóng.
Đầu bếp Diêu không bị sung huyết não nữa, ngón trỏ không run rẩy, chẳng qua gương mặt núng nính thịt kia vẫn còn đỏ bừng bừng, cơ mà lần này đỏ bừng là vì quá vui thôi: “Cái này… Thật là ngại quá đi mất, không cần đâu, cậu cầm lại đi chứ.”