Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-03-23 15:10:54
Lượt xem: 26
Lúc này Bạch Du chỉ hận mình không phải là một con rùa đen, chui ngược vào trong mai ra vẻ không biết cái gì hết.
Giang Lâm thấy cô không chịu nhúc nhích, ánh mắt liếc qua nhìn vali không hề nhỏ của cô thì thẳng thắn duỗi tay, nói: “Đưa vali cho tôi.”
Giọng nói chân thật đáng tin.
Thật ra Bạch Du muốn tự làm, cô đang tính tránh đi nhưng mà không chờ Bạch Du không kịp từ chối thì vali đã đổi chủ.
“Theo kịp.”
Giang Lâm liếc mắt nhìn cô, cầm theo vali đi tới bên chỗ nhà khách.
Mọi người đều đã đi tới đảo Quỳnh Châu, hiện tại bảo hối hận thì lại buồn cười, làm ra vẻ. Trong lòng Bạch Du thầm than, không hề rối rắm tới việc này.
Cô quay đầu nhìn về phía Tiêu Vũ Kỳ: “Đồng chí Tiêu, một lần nữa, cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi cả đoạn đường. Tôi đi trước nha.”
Tiêu Vũ Kỳ lúng ta lúng túng: “Vâng, vâng.”
Bạch Du gật đầu với cậu ta, sau đó quay đầu đuổi kịp bước chân của Giang Lâm.
Giang Lâm đang chờ cô ở đằng trước không xa lắm, chờ cô đi tới thì không dấu vết gì mà cố tình đi sau cô một bước.
Thân hình cao gầy kia cứ thế che mất tầm mắt nhìn đằng sau.
Bạch Du không biết ý đồ của anh là gì, cô chỉ thấy anh cứ đi sau mình như thế này làm cho cô có cảm giác không được an toàn cho lắm, cảm thấy ánh mắt của anh tập trung lên người mình làm cho cô thấy không được tự nhiên nên cô lại càng muốn đi đằng sau hơn.
Nhưng cho dù cô có cố tình đi chậm như thế nào thì Giang Lâm vẫn có thể chậm rãi tạo một khoảng cách đằng sau cô.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, xung quanh đen thùi lùi, thi thoảng vài chỗ có thể nhìn thấy ánh sáng, chỉ có đám côn trùng cứ kêu mãi không biết mệt mỏi.
Hai người họ không nói chuyện, chỉ cắm mặt đi đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-137.html.]
Cuối cùng vẫn là Bạch Du phá tan bầu không khí im lặng hiện tại.
Cô dừng bước, quay người nhìn về phía anh. Nhưng vì chỗ cô đứng quá cao, nhìn từ góc độ này thì vừa hay có thể nhìn thấy được đường xương cằm hoàn mỹ của anh: “Giờ chúng ta đi đâu đây?”
Giang Lâm hạ mi mắt, nhìn cô nói: “Đến nhà khách, đi theo tôi.”
TBC
Nói rồi lướt qua cô, anh lại đi trước dẫn đường.
Bạch Du cảm thấy anh có gì đó thật là khó hiểu.
Vừa nãy anh bảo đi theo anh, đi được mấy bước êm đẹp thì lại đi sau cô, làm cô – người tới căn cứ lần đầu tiên đi trước dẫn đường, giờ lại quay qua bảo đi theo anh?
Nhưng lần này Giang Lâm lại không làm ra chuyện gì kỳ lạ, cho tận tới khi đi tới nhà khách thì anh vẫn đi trước dẫn đường.
Nhà khách của căn cứ không lớn, chỉ có hai tầng được tự xây dựng, mặt tường loang lổ xưa cũ, nhìn qua đã biết được mấy năm rồi.
Bên trong nhà khách có một cô gái khoảng chừng hai mươi mấy tuổi ngồi bên trong, vừa thấy Giang Lâm bước vào thì hai mắt sáng bừng, có khi còn sáng hơn cả ánh sao ngoài kia: “Phó đoàn Giang, sao anh lại qua đây thế này?”
Thần sắc Giang Lâm nhàn nhạt cất giọng hỏi: “Ở đây còn phòng không?”
Phùng Chiêu Đệ lấy sổ đăng ký ra để kiểm tra rồi lắc đầu nói: “Không còn phòng đâu ạ, đều đã có người ở hết rồi…”
Cô ấy vừa dứt lời, chẳng chờ cô kịp hỏi Giang Lâm tại sao lại tới nhà khách hỏi còn phòng không thì thấy ngoài cửa xuất hiện một cô gái cao gầy yểu điệu.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống mái hiên, nhẹ nhàng như mặt nước chiếu lên gương mặt cô, ánh lên lông mi như hai cây quạt nhỏ. Đôi mắt màu nâu trà lộ ra ánh sáng dịu nhẹ, ma ng tới cảm giác nhẹ nhàng khó nói, làm cho người ta không nhịn được mà đắm chìm vào đó.
Người phụ nữ này quá xinh đẹp!
Mắt của Phùng Chiêu Đệ mở to, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Bạch Du, quên luôn lời muốn nói.
Bạch Du vừa đi tới nhà khách thấy nhân viên phục vụ nhà khách cứ nhìn mình chằm chằm, có thể nói là nhìn không chớp mắt.
Chẳng qua Bạch Du không cảm nhận được cô gái này có ác ý gì với mình, thế là nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.