Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 131
Cập nhật lúc: 2025-03-23 15:10:42
Lượt xem: 41
La Hoằng Huân liếc mắt nhìn bó hoa hồng đỏ trên bàn làm việc của Giang Vũ, gật đầu nói: “Tính ra thì cháu đã vào đơn vị này được hai năm, đã tới thời điểm được chuyển chức. Cháu tham gia khóa đào tạo cán bộ đợt này đi.”
Giang Vũ: “…”
Khóa đào tạo cán bộ lần này được tổ chức tại Hà Nam, nếu như anh ta tham gia thì tầm một tới hai tháng anh ta sẽ không được gặp Bạch Du.
Một nguyên nhân khác là khóa đào tạo cán bộ lần này không có tác dụng gì mấy đối với việc thăng chức. Nếu không thì mọi người đã tranh nhau sứt đầu mẻ trán chứ nào có đến lượt anh ta cơ chứ.
La Hoằng Huân quan sát biểu cảm của anh ta, mày kiếm hơi nhếch hỏi: “Sao thế? Cháu không muốn đi à?”
Giang Vũ vội hồi phục tinh thần, lắc đầu nói: “Không phải là cháu không muốn, chẳng qua tối nay cháu tính đi gặp người bạn, cháu còn chuẩn bị cả hoa rồi đây này.”
La Hoằng Huân nhướn mày hỏi: “Người yêu hả?”
Giang Vũ hơi khựng lại, lắc đầu nói: “Chưa phải là người yêu ạ, cháu đang theo đuổi người ta.”
La Hoằng Huân ra vẻ người trưởng thành, duỗi tay vỗ vai anh ta khuyên nhủ: “Tục ngữ có câu, lập nghiệp thành gia, ý là đấng trượng phu phải có sự nghiệp rồi mới kết hôn. Thôi cháu cứ tham gia khóa đào tạo kia đi.”
TBC
Giang Vũ: “…”
Chẳng lẽ không phải thành gia lập nghiệp mới đúng sao ạ?
La Hoằng Huân liếc mắt nhìn bó hoa hồng đỏ tươi trên mặt bàn nói: “Giờ cháu nên sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đi Hà Nam đi, hoa này tặng người kia cũng không có dịp để tặng nữa thì chi bằng bán cho cậu đi.”
Giang Vũ: “…”
Khóa đào tạo cán bộ bắt đầu từ tuần sau mà cần gì phải vội vã thu dọn đồ đạc thế nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-131.html.]
Mặt khác, cho dù anh ta không có thời gian đi gặp Bạch Du thật thì vẫn có thể nhờ người gửi hoa qua cho cô mà.
Nhưng mà La Hoằng Huân nào cho anh ta cơ hội, đặt luôn một tờ Đại đoàn kết rồi cầm luôn bó hoa đi mất rồi.
Đi rồi.
**
Ở thời đại này, công việc là thứ rất nổi, tranh giành cực cao. Chuyện Bạch Du muốn nhượng công tác của mình vừa mới tung ra thì mới tối đã có rất nhiều người liên hệ với Lâm Hướng Tuyết và Bạch Du.
Sau vài ngày tổng hợp, khảo sát, cuối cùng Bạch Du nhượng công việc của mình lại cho một thân thích bên nhà mẹ đẻ của chị dâu Lâm Hướng Tuyết.
Cô bé người thân kia sau khi tốt nghiệp vẫn chưa thể đi làm, gặp phải cảnh phải về nông thôn hoặc là kết hôn. Người họ hàng kia thương con, không muốn con về nông thôn chịu khổ, cơ mà tìm được người an ổn mà kết hôn cũng không phải chuyện có thể giải quyết được trong một chốc một lát nên vừa mới nghe tin Bạch Du muốn nhượng công việc của mình thì ngay trong tối đó đã cầm túi lớn túi nhỏ đến nhà họ Lâm làm quà, nguyện ý trả giá nhiều hơn người ngoài năm mươi đồng chỉ để có được công việc này.
Con gái người họ hàng kia tốt nghiệp cấp ba, có năng lực làm việc, ngoan ngoãn lại không thích ra vẻ yêu kiều thế nên sau khi hay tin, Bạch Du chỉ chuyển nhượng công việc của mình với mức giá bốn trăm năm mươi đồng.
Tuy bên Hội Phụ nữ khá thắc mắc tại sao cô lại chuyển nhượng công tác một cách đột ngột như thế nhưng ở thời đại này thì chuyện mua qua bán lại công việc là chuyện hết sức bình thường.
Hơn nữa, chức vụ của Bạch Du cũng không phải chức vụ gì quan trọng. Sau khi phỏng vấn và khảo sát lại thư giới thiệu của nhân viên mới xong thì chủ nhiệm của Hội Liên hiệp Phụ nữ cũng đồng ý ký tên thả người.
Sau khi xử lý xong chuyện công việc của Bạch Du mới kể chuyện này cho bà Bạch.
Bà Bạch nghe Bạch Du kể chuyện xong thì đau lòng rơi nước mắt: “Tất cả là vì bà nội vô dụng, lại để cho mẹ cháu chèn ép tới mức cháu không còn công việc như thế này nữa.”
Bạch Du vội vàng ôm lấy bà nội, dỗ dành: “Bà đừng thế ạ. Bà sẽ nấu bánh đậu xanh cực ngon cho cháu, kể chuyện xưa cho cháu nghe, thi thoảng lại giấu giấu giếm giếm bỏ tiền vào trong túi cho cháu, bà nội rất hữu ích mà!”