QUÂN HỐI - 5
Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:06:28
Lượt xem: 1,851
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn ngồi trên giường, vẻ mặt khó chịu, nhìn ta chằm chằm, đợi ta đến giúp hắn mang giày đội mũ.
Ta chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Hắn chờ mãi không thấy ta động đậy, cuối cùng nổi cáu, bước đến trước mặt ta ngồi xuống, gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Rót trà cho cô.”
Ta liếc nhìn đôi bàn tay thon dài trắng trẻo của hắn, rồi thản nhiên dời mắt.
“Trong ấm có sẵn.”
Sắc mặt hắn trầm xuống: “Cô là thái tử.”
Ta ngẩng mắt liếc hắn một cái:
“Còn ta là thái tử phi mà ngài cưới bằng mười dặm hồi môn, tên ghi trong ngọc điệp, không phải nha hoàn ngài bỏ tiền mua về.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, giận dữ tự mình rót một chén trà nguội uống một hơi.
Nhân lúc hắn uống nước, ta đem chuyện Chu công công đêm qua kể lại không sót một chữ.
Sắc mặt hắn lập tức nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt nhìn ta có vài phần dò xét.
Ta bình thản đối diện với ánh mắt ấy.
“Lý Minh Chiêu, ta làm một ngày thái tử phi, sẽ tận một ngày phận sự, phò tá ngài.
“Vợ chồng một ngày, thì vinh nhục cùng nhau.
“Ta tôn trọng ngài, ngài cũng phải tôn trọng ta cho phải phép.
“Cuối cùng, tiền bạc ta chi, từ bạc đến khế nhà, đều là của hồi môn của ta—ngài phải hoàn trả đủ.”
Hắn không nhịn được, nắm tay đặt lên trán, bật cười thành tiếng:
“Cô đường đường là thái tử một nước, lẽ nào lại quỵt nợ một nữ tử yếu đuối?”
Trong lòng ta âm thầm thở phào.
Hắn không trách ta tự tiện làm chủ, cũng chẳng nói ta nhiễu chính sự.
Điều đó cho thấy—hắn hài lòng với cách ta xử lý.
Nước cờ này, ta đã đi đúng.
Ta đặt bút xuống, nhìn hắn, nở nụ cười tươi như trăng đầu xuân.
Hắn cũng cười, ánh mắt chạm vào ta trong khoảnh khắc, lông mi khẽ run, rồi vội vàng dời đi.
11
Trước khi xuất phát, Lý Minh Chiêu ngâm mình trong thùng nước lạnh suốt hai nén nhang.
Lúc ra ngoài, tay hắn lạnh băng, nhưng mặt thì đỏ bừng bất thường, nóng rực lên.
Hắn hắt xì mấy cái liền, bực bội nói với ta:
“Giờ ngươi đã là thái tử phi của cô, sau này phải để mắt đến cô, không được để cô uống nhiều rượu, lại càng không được để cô phát điên vì say.
“Rượu làm hỏng việc. Chu công công chỉ là một tiểu thái giám không có thế lực gì, ngươi lại đúng lúc chó ngáp phải ruồi, gặp ngay khi hắn đang gặp chuyện khó xử.
“Nếu tối qua tới là một thái giám thân cận được phụ hoàng sủng ái, chỉ e hôm nay cô đã bị trách mắng rồi, nhẹ thì bị quở, nặng thì bị cấm túc cả tháng.
“Quả thật... không nên uống rượu.”
Ta nhíu mày lo lắng, nhẹ gật đầu, cúi người áp trán mình vào trán hắn.
Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn ta.
Ta lo lắng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hoi/5.html.]
“Nóng quá.”
Ta vội giục phu xe chạy nhanh thêm chút.
“Đến cung phải để thái y xem cho cẩn thận, tuyệt đối không được để lại căn bệnh gì.
“Lý Minh Chiêu, ngài có thấy khó chịu lắm không? Ngủ một lát trên vai ta được không?
“Ngủ một giấc, tỉnh dậy là tới nơi rồi.”
Hắn cau mày, tránh né đụng chạm của ta:
“Ngươi làm cái gì vậy, Giang Thiền, ta... ta đâu phải con nít——
“Chúng ta đã nói rồi, đợi tỷ tỷ ngươi trở về, ngươi sẽ rời khỏi Đông cung.
“Cô chỉ thích Minh Nguyệt thôi! Ngươi... có thể tự trọng chút được không?”
Ta cứng rắn xoay mặt hắn lại, nghiêm nghị đỡ đầu hắn dựa vào vai mình, còn đắp thêm chăn kỹ lưỡng hơn.
“Bây giờ ngài là phu quân của ta, ta phải bảo vệ an toàn cho ngài. Nếu ngài có mệnh hệ gì, ta chẳng phải thành quả phụ sao? Lúc đó, ta làm sao rời khỏi Đông cung, đi tìm người trong lòng của mình được?
“Ngủ một lát đi, ngủ dậy là đến rồi.
“Hồi nhỏ ta bị bệnh, mẫu thân ta cũng làm thế với ta.”
Hắn vừa định nói thì lại hắt xì thêm một cái.
Rồi mệt mỏi rúc vào hõm cổ ta, mí mắt đánh nhau liên tục, lờ mờ hỏi:
“Mẫu thân ngươi... bà ấy vẫn khỏe chứ?”
Ta nhẹ nhàng đáp:
“Bà rất tốt, ngài cũng phải khỏe mạnh.
“Lý Minh Chiêu, bây giờ danh nghĩa ngài là người thân thiết và quan trọng nhất với ta, ngài nhất định không được xảy ra chuyện gì.”
Mặt Lý Minh Chiêu đỏ lên thêm một tầng nữa, hơi thở càng nóng.
“Ngươi... ngươi câm miệng!”
Ta nhịn cười, vẫn tỏ vẻ vô tội mà quan tâm:
“Vâng, vậy ngài còn thấy khó chịu không, Lý Minh Chiêu?”
Hắn khó khăn nhắm mắt lại, khàn giọng:
“Không khó chịu nữa...”
Ta khẽ “à” một tiếng, cố tình hỏi dồn:
“Sao lại có gì đó cấn cấn phía dưới ta thế này?”
Hắn lập tức thẹn quá hóa giận:
“Ngươi... ngươi câm miệng cho cô!”
Tai hắn đỏ bừng như nhỏ máu, mắt cũng long lanh nước.
Vì lên cơn sốt, cả người hắn trở nên yếu ớt.
Phải nói rằng, hắn đúng là có một khuôn mặt rất đẹp.
12
Khi bệ hạ nhìn thấy Lý Minh Chiêu bước đi lảo đảo, phải để ta dìu đỡ mới đứng vững, sắc mặt nặng nề của hắn ngài rõ ràng đã dịu đi đôi phần.
Ta cùng Lý Minh Chiêu quỳ xuống hành lễ dập đầu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chưa kịp đứng lên, Lý Minh Chiêu đã ngất xỉu tại chỗ, trán va xuống nền, m.á.u chảy ra.