QUÂN HỐI - 10
Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:08:49
Lượt xem: 1,866
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn sẽ khóc, sẽ rơi nước mắt, sẽ cầu xin ta yêu hắn.
Mẫu hậu hắn vì hắn mà sinh bệnh không dậy nổi, đám đại thần xưa kia từng ủng hộ hắn nay cũng lần lượt rời bỏ.
Hắn bị giam trong hoàng cung sâu thẳm, bị vây trong thất bại do lòng nhân của chính mình.
Chỉ còn ta và đứa con của chúng ta ở bên cạnh hắn.
Thứ duy nhất hắn còn có thể nắm giữ—
Chính là bàn tay của ta.
Nhưng ta chỉ từng ngón, từng ngón một, gỡ tay hắn ra, đẩy hắn ra xa.
Sau đó, cười như không cười mà dịu dàng bảo:
“Lý Minh Chiêu, ta đi giếc người đây.
“Khi ta và A Vu trở về, chàng sẽ nấu cơm chờ hai mẹ con ta cùng dùng bữa, đúng không?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn gật đầu, hoang mang cầu khẩn:
“A Thiền, nàng về sớm một chút nhé, ta chờ nàng.”
Ta vui vẻ vuốt má hắn, giọng nhẹ tênh:
“Lý Minh Chiêu, ta bỗng không muốn chàng chếc nữa rồi.
“Chàng ở bên ta được không? Một mình ta, buồn lắm.”
Hắn ngoan ngoãn gật đầu.
“Được mà, A Thiền, ta ở bên nàng, ta sẽ luôn luôn ở bên nàng.”
Ta ra lệnh ngừng đưa ngũ thạch tán cho Lý Minh Chiêu.
Nếu còn dùng tiếp—
Hắn sẽ biến thành kẻ ngốc thật sự mất.
Như vậy thì... chẳng còn gì thú vị nữa rồi.
22
Ta đã lâu không trở về phủ họ Giang.
Ta mang bài vị của mẫu thân, bọc kỹ, sai người đặt vào Thái miếu.
Đại phu nhân nhìn thấy ta, chẳng buồn đứng dậy nghênh đón, cũng chẳng hành lễ hỏi thăm.
Bà ta vẫn như bao lần trước, ánh mắt nhìn ta tràn đầy chán ghét, chẳng hề che giấu chút nào sự căm hận trong lòng.
“Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Ta khẽ khuấy nắp chén trà trước mặt, mỉm cười nhàn nhạt.
“Đôi tay của Đan Quế là do Giang Minh Nguyệt tự tay c.h.é.m đứt.
“Nhưng người ngăn cản không cho đại phu đến cứu, khiến nàng ấy sốt cao mà chếc, chính là bà..
“Năm đó, bà đã dùng cách gì trao đổi với mẫu thân ta?
“Bà dùng tiền đồ và tính mạng của ta ép bà ấy tự sát.
“Bà giữ lời, ta cũng vậy.
“Bà chếc, Giang Minh Nguyệt được sống.
“Bà không chếc, thì Giang Minh Nguyệt… ắt phải chếc.”
Bên cạnh, Giang Minh Nguyệt bị thị vệ đè xuống, nước mắt tuôn đầy mặt.
Sau khi bị đánh gãy hai chiếc răng, nàng ta không dám mắng chửi ta nữa.
Nàng ta hoảng loạn nhìn mẫu thân, từng giọt lệ rơi xuống.
“Nương… cứu con với, con không muốn chếc đâu…”
Đại phu nhân trừng mắt nhìn ta, nghiến răng cười lạnh.
“Một đứa con gái tàn phế mà thôi, nương nương đã muốn giếc thì cứ giếc.
“Ta đâu chỉ có một đứa con gái này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hoi/10.html.]
“Nó sống, ngoài việc khiến ta bị thiên hạ chê cười, mất sạch thể diện, thì còn có ích gì nữa?”
Không biết từ lúc nào, trong ánh mắt bà ta nhìn Giang Minh Nguyệt đã mang theo oán hận.
“Nếu không phải nó ngu xuẩn, hết lần này đến lần khác làm ra những chuyện trái luân thường…
“Ta sao có thể thất sủng với phụ thân nó! Ngươi sao có thể gả cho Thái tử, rồi làm đến Hoàng hậu!
“Nó đã hại ta cả một đời!
“Ngươi cứ giếc nó đi, cũng coi như báo đáp công ta nuôi nấng ngươi bấy lâu nay!”
Đại phu nhân cầm chuỗi Phật châu, đứng dậy rời khỏi đại sảnh.
Giang Minh Nguyệt sụp đổ, quỳ sụp dưới đất, níu lấy ống quần bà ta, nước mắt nước mũi tèm nhem:
“Nương! Người không thể mặc kệ con!
“Mẫu thân của nó chỉ là tiện thiếp mà còn sẵn lòng chếc vì nó!
“Nương! Người cứu con! Sau này con sẽ nghe lời người hết!”
Đại phu nhân đạp một cước vào n.g.ự.c nàng ta, Giang Minh Nguyệt lập tức thổ huyết.
“Đồ vô dụng!”
Bà ta giận không kiềm được, túm lấy bả vai nàng, mặt mày vặn vẹo gào lên:
“Ngươi sao có thể là con gái của ta! Sao ta lại sinh ra thứ như ngươi!”
Bà ta quay người rời đi, mặc cho Giang Minh Nguyệt gào khóc sau lưng—
Cũng không ngoái đầu lại.
Ta uống cạn chén trà trong tay, thở dài, nhìn Giang Minh Nguyệt đầy vô tội:
“Mẫu thân ngươi không chịu chếc vì ngươi…
“Vậy thì, ngươi chỉ có thể tự mình đi chếc thôi.”
Nàng ta bị bịt miệng, giải vào ngục chiếu chỉ.
Trước khi ta rời đi, phụ thân chặn ta lại.
“Ngươi muốn báo thù cho mẫu thân ngươi, giếc mẹ con họ cũng được… nhưng đừng quên, ngươi họ Giang, trong người ngươi vẫn chảy dòng m.á.u của ta!
“Không có Giang gia, ngươi nghĩ ngươi giữ được ngôi Hoàng hậu sao?!”
Ta tát một cái thật mạnh vào mặt ông ta.
“Giang Minh Nguyệt đáng chếc, Đại phu nhân cũng đáng chếc. Nhưng người đáng chếc nhất—
“Chẳng phải chính là ông – kẻ gây ra tất cả sao?
“Vậy thì cứ chờ xem, không có Giang gia, ta có thể giữ được vị trí này hay không!”
Ông ta không dám tin, môi run lên, rồi trợn trắng mắt ngất đi.
Không lâu sau khi ta hồi cung—
Triệu Túy đến tìm ta.
Hắn chặt đứt đôi tay của Đại phu nhân, vứt bà ta vào miếu hoang, mặc cho bà ta tự sinh tự diệt.
Ta giữ đúng lời hứa, phong cho Đan Quế danh hiệu “Huyện chủ”.
Một danh vị hư không sau khi chếc mà thôi, đối với ta chẳng có gì đáng kể.
Triệu Túy ôm bài vị của Đan Quế, bái đường thành thân.
Tốt quá rồi. Vị hôn thê của hắn—
Cuối cùng không còn là một tiểu nha đầu bị người đời chà đạp nữa.
Hắn từng hứa với nàng—
Sẽ vì nàng lập công danh, giúp nàng thoát khỏi thân phận nô tỳ.
Hắn đã làm được.
Chỉ tiếc… quá muộn màng rồi.