Quận Chúa Trọng Sinh: Hầu Phủ Máu Nhuộm Kinh Thành - Chương 201
Cập nhật lúc: 2025-09-30 14:29:00
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khúc Lăng đến Chung gia khi vẫn còn sớm.
Kim thị cho Chung thị uống xong thang t.h.u.ố.c hôm nay.
Chung thị khi mù một mắt, con mắt còn cũng mấy .
Phát sốt cao ngắt quãng, lơ mơ.
Người đến khám bệnh, cũng là đại phu mời từ trong thành, y thuật thể sánh bằng khi ở Hầu phủ thể mời Thái y.
Xử lý vết thương.
Trong thang t.h.u.ố.c vật bẩn thỉu, Kim thị ngày ngày ngừng cho nàng uống.
Chỉ vài ngày công phu, còn dùng nữa.
“Phu nhân, Quận Chúa giá lâm, đến nội viện .”
Hạ nhân thở hổn hển chạy báo tin.
Kim thị giật một cái, bát t.h.u.ố.c trong tay rơi vỡ tan tành.
“Nàng đến gì?”
Kim thị căng thẳng nắm chặt cánh tay nha Bích Thảo, hoảng sợ, chẳng lẽ, nàng đều hết , đòi công đạo cho Chung thị?
Bích Thảo vẫn xem như trầm , đầu hỏi hạ nhân truyền lời: “Quận Chúa mang bao nhiêu , thần sắc trông thế nào?”
“Chỉ mang theo hai nha , bốn hộ vệ, trông giống đến để hưng sư vấn tội.”
Kim thị tim đập như trống.
“Phu nhân đừng hoảng.” Bích Thảo đỡ lấy thể run rẩy của nàng.
“Quận Chúa và Cô nãi nãi vốn hiềm khích, đòi công đạo cho nàng ?”
“Hơn nữa, Trì Nhị công tử đêm qua đến Hầu phủ xin , nếu Hầu phủ thật sự đặt Cô nãi nãi lòng, cũng sẽ kéo dài đến bây giờ mới đến.”
Kim thị còn kịp nghĩ kỹ, tiếng bước chân vang lên trong viện.
Nàng vội vàng chỉnh trang dung nhan, hoảng loạn nghênh đón.
“Đã gặp Quận Chúa.” Kim thị đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.
Ánh mắt Khúc Lăng nhàn nhạt quét qua nàng: “Ta đến gặp nàng .”
Kim thị cẩn thận quan sát Khúc Lăng, thấy nàng quả nhiên giống nổi giận, tâm trạng liền định hơn nhiều.
Không dám thêm, vội vàng dẫn nội thất.
Chung thị giường, một mắt băng bó gạc, một mắt nhắm là ngủ hôn mê.
Khúc Lăng nàng , là dấu hiệu đèn cạn dầu, liền yên tâm.
Hạ nhân đặt ghế thêu giường, Khúc Lăng chậm rãi xuống.
Tư thái giống hệt như năm xưa tiễn Lão phu nhân .
Kim thị vô hình trung cỗ uy thế ập tới áp chế đến mức khó thở.
Nàng đưa tay đẩy nhẹ Chung thị: “Muội , Quận Chúa đến thăm .”
Chung thị dường như tỉnh táo hơn một chút, con mắt duy nhất lành lặn chậm rãi mở , ngay khoảnh khắc thấy Khúc Lăng, như thấy ác quỷ: “Ngươi đến gì!”
Khúc Lăng đáp, chỉ yên lặng nàng .
“Ngươi cút ngoài!” Chung thị thở dốc lớn: “Hầu gia ? A Triệt !”
Người nàng gặp chẳng ai đến?
Khúc Lăng cuối cùng cũng lên tiếng: “Phu quân của ngươi gặp ngươi, với rằng, hòa ly , thì cầu về cầu, đường về đường, ngươi là của Chung gia, từ nay về còn chút quan hệ nào với Hầu phủ nữa.”
“Con trai của ngươi quỳ mặt Thế tử cầu xin lâu, là của Hầu phủ, theo ngươi.”
“Bọn họ đều tránh ngươi như tránh rắn rết, chỉ đến thăm ngươi thôi.”
Chung thị hô hấp đột ngột dồn dập.
“Không thể nào, căn bản hòa ly với , là Trì Uyên…”
“Vì nguyện?” Khúc Lăng cắt ngang lời nàng , châm chọc : “Ngươi là lắm ? Là đáng để khác kính trọng lắm ?”
Khúc Lăng thưởng thức vẻ mặt gần như sụp đổ của Chung thị, vẫn còn cảm thấy đủ: “Kể từ khi ngươi rời Hầu phủ, Hầu gia mỹ nhân vây quanh, ca múa thái bình.”
“Trước đây là nể mặt con cái, so đo với ngươi, nhưng ngươi tự nguyện hòa ly, Hầu gia mừng còn kịp.”
Chung thị thể chấp nhận, nàng tin, tất cả đều là Khúc Lăng lừa gạt nàng .
Hầu gia là yêu nàng .
Bao nhiêu năm qua, dung thứ cho sự vô lý của nàng, dung thứ cho tất cả những gì nàng .
Làm thể mong hòa ly với nàng?
Huống hồ, nàng vô dùng việc hòa ly để uy h.i.ế.p Hầu gia đạt tâm nguyện của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-chua-trong-sinh-hau-phu-mau-nhuom-kinh-thanh/chuong-201.html.]
Hầu gia bao giờ bằng lòng.
Nàng rõ giới hạn của Hầu gia ở .
Nếu Trì Uyên, bọn họ cũng sẽ hòa ly.
Còn A Triệt, đứa con nàng cẩn thận nuôi lớn, đứa con nàng hết lòng vun đắp, thể chút tôn nghiêm mà quỳ mặt Trì Uyên cầu xin .
Oán hận và bất cam ngập trời sắp nhấn chìm nàng , nước mắt tuôn như mưa, suy sụp tuyệt vọng.
“Không thể nào…”
Nàng giãy giụa dậy.
“Phụt——”
Chung thị chợt phun một ngụm m.á.u tươi, nhuộm đỏ y phục .
Con mắt độc nhất của nàng trợn trừng, bên trong tràn ngập sự thể tin nổi và hận ý ngút trời, hung tợn đáng sợ.
Sau đó, cứ thế dừng .
Kim thị sợ hãi lùi hai bước.
Chung thị c.h.ế.t , tức giận mà chết.
Khúc Lăng lời nào, Kim thị càng dám thở mạnh.
Chẳng ai dám mời đại phu, cũng chẳng ai dám báo tin.
Cho đến khi Chung thị dần cứng đờ, Khúc Lăng mới chậm rãi dậy: “Dù hồi môn của nàng nhiều, Hầu phủ cũng đòi một phân, hãy an táng nàng cho tử tế.”
“Phải, …” Kim thị liên tục đáp lời, hai chân mềm nhũn, nếu Bích Thảo đỡ lấy, e rằng quỳ rạp đất.
“Nàng c.h.ế.t thế nào?” Khúc Lăng u u hỏi.
Kim thị gan mật run rẩy.
Trong thang t.h.u.ố.c của Chung thị "chữ ký" của nàng , tuyệt đối thể để khác .
“Bệnh tật kèm theo giận dữ công tâm, thổ huyết mà chết.” Kim thị mồ hôi đầm đìa.
Khúc Lăng liếc nàng một cái.
Ánh mắt khiến Kim thị ba hồn bảy phách đều bay mất.
“Ngươi đúng.” Khúc Lăng .
Khi nàng bước khỏi phòng, Kim thị mơ hồ thấy nụ còn vương khóe môi nàng, lạnh hơn cả băng tuyết tháng Chạp.
Khúc Lăng còn bước khỏi cửa lớn Chung gia, phía truyền đến một giọng gấp gáp: “Quận Chúa xin dừng bước.”
Quay , là một cô nương trạc tuổi , mặc váy áo thanh nhã, dung mạo thanh tú, giữa hàng mày còn vài phần giống Kim thị.
“Ngươi việc gì?” Khúc Lăng hỏi.
Cô nương khẽ cúi , tự báo danh tính: “Ta là đích nữ Chung gia, Chung Cầm.”
Khúc Lăng lên tiếng, chờ đợi lời tiếp theo của nàng .
Chung Cầm đợi bất kỳ lời chào hỏi nào, sắc mặt nhanh chóng thoáng qua một tia tự nhiên.
Nàng ngẩng mắt lén Khúc Lăng, nhanh chóng cúi đầu, rõ ý định: “Quận Chúa và Thế tử đại hôn, thể đích đến phủ chúc mừng, Quận Chúa hôm nay đến, đặc biệt một tiếng mừng.”
“Cô mẫu ngươi tắt thở, lời chúc mừng của ngươi, e rằng hợp thời.”
Sắc mặt Chung Cầm biến đổi đột ngột: “Cô mẫu qua đời ?”
Khúc Lăng gật đầu, “Phải, mau .”
Dứt lời xoay định bước.
Chung Cầm một nữa gọi nàng , “Quận Chúa, dù cô mẫu hòa ly, cũng là sinh mẫu của Thế tử, Quận Chúa và Thế tử, sẽ đến Chung gia cử tang, đúng ?”
Bước chân Khúc Lăng khựng , nàng từ từ đầu, “Mẫu ngươi còn lời , ngươi đường đường là một cô nương, nên hỏi.”
“Chung cô nương, lời khỏi miệng, cần suy nghĩ ba .”
Má Chung Cầm đỏ bừng, cho đến khi bóng dáng Khúc Lăng biến mất, nàng vẫn hồn.
“Cô nương,” nha bên cạnh khẽ nhắc, “Đó là Quận Chúa Tân Đế sủng ái nhất, phong công chúa cũng là khả năng, đừng hồ đồ.”
Chung Cầm nhắm mắt, hít sâu một , ép dòng nước mắt trở về, “Biểu ca cưới nàng , liền thể vững vàng ngôi vị Thế tử, đương nhiên là thể so sánh.”
Lời thật nhẹ, nhưng như một con d.a.o cùn, cứa tận xương tủy.
Nàng còn nhớ hồi nhỏ, cô mẫu , để nàng vợ của biểu ca.
Biểu ca ít khi đến Chung gia, những gặp mặt ít ỏi, nàng đều ấn tượng sâu sắc.
Giờ đây, tất cả đều thành bọt bèo.
Thế nhưng, tận đáy lòng vẫn cam tâm.
Vẫn xem rốt cuộc cưới một như thế nào.