Lúc thấy hành động nàng giấu chiếc hộp , Bùi Chiêu theo bản năng khẽ nhíu mày, yết hầu bất giác chuyển động, lập tức trả lời.
Khương Như Ý thấy phản ứng của y, thì chút hiểu lầm ý.
Dù cũng chỉ là một hộp mật tiễn mà thôi, vốn là thứ chuẩn để tặng khách, cho y cũng .
Hơn nữa, cách đây lâu, y còn giúp giải quyết một rắc rối ?
cũng , rắc rối đó vốn cũng vì y mà .
Khương Như Ý nghĩ như , nhíu mày chút rối rắm.
thấy Bùi Chiêu thu ánh mắt , dùng ngữ khí nhàn nhạt mở lời: “Vậy phiền nữ lang, lấy cho hai hộp quà bánh trưng.”
Khương Như Ý y mua bánh trưng, vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ rối rắm trong lòng, gật đầu.
Lại kiên nhẫn hỏi y: “Bánh trưng bánh trưng ngọt thông thường, và cả bánh trưng thủy tinh. Bùi Thiếu Doãn một loại hương vị thôi, là mỗi loại đều lấy một ít?”
Bùi Chiêu: “Cứ lấy mỗi loại một ít .”
Khương Như Ý lấy những chiếc bánh trưng đặt bóng cây , mỗi loại lấy vài chiếc, đặt hộp đóng gói cẩn thận.
Đồng thời quên cẩn thận nhắc nhở: “Bánh trưng vẫn luôn để bóng râm, e rằng lúc nguội hẳn. Bùi Thiếu Doãn khi trở về, nhất nên bảo nhà bếp hâm nóng hẵng dùng, tránh ăn gây khó chịu cho tỳ vị.”
Bùi Chiêu gật đầu, lấy ngân lượng đưa qua: “Đa tạ nữ lang nhắc nhở.”
Y đưa ngón tay thon dài , nhận lấy hộp quà bánh trưng xoay định bước , một chiếc hộp gỗ nhỏ nhắn ngay lập tức nhét tay y.
Bùi Chiêu cúi đầu vật trong tay, đó chính là chiếc hộp mật tiễn mà Khương Như Ý giấu lưng.
Y bất ngờ nhướng mày, lặng lẽ ngước mắt nàng.
Chỉ thấy Khương Như Ý cong mắt , chỉ vật trong tay y: “Hôm nay mua hộp quà bánh trưng, đều tặng kèm mật tiễn mới muối , chúc Bùi Thiếu Doãn Đoan Ngọ an khang.”
Bùi Chiêu siết chặt lòng bàn tay, chiếc hộp nhỏ khi cầm cảm giác trơn nhẵn, nắp khắc những hoa văn chạm rỗng đơn giản, còn lưu mùi vị ngọt ngào thoang thoảng của mứt mật ong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-an-nho-nhu-y-o-bien-kinh/55.html.]
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Y dường như ngừng một lúc lâu, đó lông mày và ánh mắt đột nhiên giãn : “Đa tạ, cũng chúc nữ lang Đoan Ngọ an khang.”
Xung quanh rợp bóng cây xanh, cùng với giọng mang theo ý , nét mặt y trở nên sống động hơn, khóe môi cong lên một độ cong, như cơn gió mát lành thổi qua.
Khương Như Ý chớp chớp mắt, cảm giác đau lòng khi tặng chiếc hộp mật tiễn , ngay lập tức làn gió mặt thổi bay còn dấu vết.
…
Trong phủ Bùi.
Hoàng hôn, khi Bùi Chiêu bước sân, y thấy Bùi Thập đang đợi ở đó.
Vừa thấy Bùi Chiêu trở về, Bùi Thập đặt chén trong tay xuống, vui vẻ tiến lên đón y: “A , về .”
Bùi Chiêu chén nhạt màu, đưa tay vỗ vỗ Bùi Thập: “Sao trong phòng đợi?”
Bùi Thập để ý phất tay: “Dù đợi ở ngoài cũng . Hả, A hôm nay mua bánh trưng về ?”
Ánh mắt Bùi Thập dừng hai hộp bánh trưng, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Những năm , A một chẳng bao giờ ăn mừng tiết Đoan Ngọ, cho nên mỗi năm Mẫu đều gọi đến, cốt là để bầu bạn cùng A , sợ y cô đơn một .
Bùi Thập cẩn thận kỹ hộp quà bánh trưng, thấy ở góc bên còn một chữ “Khương” nhỏ xíu, càng càng thấy quen mắt.
Y hiếu kỳ hỏi: “A , hộp quà bánh trưng là mua từ chỗ Khương tiểu nương tử ?”
Bùi Chiêu gật đầu: “Ừm.”
Nghĩ đến những viên mứt mật trong chiếc hộp gỗ ban nãy, mỗi viên đều trông tươi sáng căng mọng, ăn quả nhiên đặc biệt chua ngọt miệng, khóe môi y cong lên một độ cong.
Bùi Thập thấy A , vẻ mặt càng kinh ngạc hơn.
Hôm nay tâm trạng A vẻ đặc biệt ?
Bùi Chiêu thu hồi suy nghĩ, giao hộp bánh trưng trong tay cho quản sự, dặn dò y mang bếp hâm nóng, đưa hộp còn cho Bùi Thập vẫn đang kinh ngạc, giọng thoải mái: “Hộp bánh trưng mang về cho Tam thúc, chúc Tam thúc Đoan Ngọ an khang.”