Quá Khứ Và Hiện Tại - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:11:29
Lượt xem: 0
Có một dự cảm bất ổn xẹt qua đầu, tôi vừa có chút trách móc vừa buồn nên hơi thấp giọng trả lời chú Mỹ
"Chú nói anh ấy con lên này làm chi vậy? Lỡ như anh ấy tìm lên phá rối con rồi sao chú?
Chú Mỹ im lặng một lúc sau đó trả lời, giọng chú như có ý tự trách mình
" À con không nói chú lại quên, xin lỗi con nhé, nhưng chú nghĩ thằng Đức nó không thế đâu, nó còn công việc bên công ty mà…
"Dạ con không có ý trách chú đâu chú đừng bận tâm nha, cũng hi vọng là anh ấy biết suy nghĩ.
" Ừ, à ba con có dặn chú nhắn con khi nào con về gọi nói chú chú lái xe lên chở con về.
"Dạ.
Buông điện thoại xuống, tôi lại nặng lòng, bước thật chậm đi quanh khu vực hồ sen, những bông hoa đang khoe sắc thanh khiết nở đầy trong hồ nhưng bây giờ sau tôi không còn tâm trạng thưởng thức nữa mà trong lòng cảm giác trống trải lại bao quanh, mới vài hôm trước tôi từng nghĩ mình đã giác ngộ được không còn đắn đo muộn phiền nhưng hôm nay nghe nhắc đến Đức lòng tôi lại tiếp tục bị động tâm,và tôi ngộ ra được một điều hóa ra việc quên một người thật sự không hề dễ dàng, chúng ta cần cố gắng quên họ và việc xóa bỏ họ ra khỏi tim mình đó là 2 việc hoàn toàn khác nhau,mấy ngày trước có thể tôi lãng quên Đức thôi nên suy nghĩ cũng thoáng và cứ nghĩ đã không bận tâm đến nữa là sẽ không nhớ nhưng tôi lại quên rằng quên một người có thể sẽ nhớ lại, chỉ có cách dứt khoát xóa bỏ họ khỏi tim mình lúc đó mình mới thật sự vô lo vô tư.
Đang suy nghĩ m.ô.n.g lung thì từ phía ngoài cổng tôi nghe tiếng xe hơi chạy đến, cũng không quan tâm cho lắm vì nơi này bình thường vốn cũng có nhiều xe đi tới viếng chùa nên tôi chẳng để tâm và không quay lại xem vẫn mải miết theo đuổi những nụ sen đang run lên đu đưa chuyển mình theo cơn gió.Cho đến khi từ bên ngoài một chú tiểu vừa cầm cây chổi vừa đi vội vào thông báo một tin tôi mới giật mình quay mặt ngó ra nhìn
"Chị ơi bên ngoài có ai nào đó tìm chị Huyền? Chị có phải tên Huyền không chị?
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại
" Huyền là chị? Có chuyện chi không em?
"Dạ bên ngoài có anh kia nói muốn tìm chị?
Khuôn mặt tôi phút chốc cứng đờ, bên màn nhĩ lập tức truyền đến đại não tiếng còi xe inh ỏi đến chói tay, khả năng là Đức, và sợ làm phiền nơi thanh tịnh nên tôi nhanh chân bước đi ra bên ngoài
Quả thật là Đức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/qua-khu-va-hien-tai-hrns/chuong-37.html.]
Anh ngồi đó gục đầu trên vô lăng,tôi đứng im lặng thất thần nhìn anh rồi thở hắt ra một hơi bực dọc lên tiếng
" Anh lên tận đây làm chi hả?
Đức ngước lên, gương mặt đỏ bừng vì men rượu, ánh mắt lãnh đạm nhìn tôi lên tiếng
"Đi về?
Tôi nghe anh ra lệnh chợt thấy mắc cười liền trả lời
" Anh có quyền gì mà bảo tôi về chứ? Không về, người về là anh mới đúng?
Đức cười nửa miệng, giọng nói mang cả sự lạnh lùng đẩy về phía tôi
"Nếu em muốn anh làm loạn nơi này thì tiếp tục ở.
" Anh…?
Tôi tức đến mức không nói thành lời, định quay bước vào trong chùa và bỏ mặt Đức muốn làm chi thì làm vì tôi đã quá mệt mỏi với anh rồi nhưng vừa bước được hai bước thì tôi lập tức đứng lại, trong lòng dâng lên sự phập phồng vô cùng vì thật sự thời gian này Đức khó hiểu và kỳ lạ lắm,tôi thì không sợ anh đâu nhưng nơi này là chùa cần sự thanh tịnh nếu Đức vì sợ tránh né của tôi mà anh ấy làm càn thì chẳng phải tôi đã làm ảnh hưởng đến chùa hay sao? Nghĩ vậy nên tôi dằn cơn giận lại, rồi quay sang hít một hơi trả lời Đức
"Được anh ở ngoài đây đợi tôi ra, bây giờ tôi vào trong lấy đồ, sẵn đây tôi cũng có chuyện muốn làm rõ với anh.
Không để Đức nói gì thêm vì tôi đã quá thất vọng về anh nhưng không hiểu sao càng thất vọng thì con tim tôi lại thấy đau đớn rất nhiều.
Vào trong tôi thu xếp đồ của mình cất vào túi xách, sau đó xin phép thầy và chào tất cả mọi người tôi về,nghe tôi rời đi gấp ai cũng thắc mắc và giữ tôi lại, chỉ có sư thầy là thở dài và bảo mọi người cứ để cho tôi về, có lẽ thầy đã nhìn thấy sự xuất hiện khác lạ của Đức nơi này.
Bước chân rời khỏi chùa,tôi mệt mỏi đi ra,
Tâm trạng cũng rối bời, càng suy nghĩ đến Đức tôi dường như không có lối thoát mặc dù trước đó đã có lần tôi suy nghĩ và biết mình quá nhỏ bé, không thể thay đổi được thế giới anh.Nên tôi đành tự điều chỉnh chính mình để thích nghi với cuộc sống này… nhưng tất cả cuối cùng vẫn chính là tôi và anh cứ mãi làm khó cho nhau.